Thời Sênh cẩn thận xử lý vết thương cho cô ta rồi bảo cô ta đi sang một bên nghỉ ngơi.
Bên kia, đám người Thần Dương đang khuyên Tuân Lệnh trả thiết kiếm lại cho Thời Sênh. Tuân Lệnh mất vui, nhất định cầm thiết kiếm không buông tay.
Thời Sênh huýt sáo, thiết kiếm lập tức “oong” lên một tiếng rồi hất bay Tuân Lệnh ra, bay vọt về trước mặt Thời Sênh, cắm thẳng xuống đất. Quanh thân nó đều lộ ra khí thế cực kỳ sắc bén.
Đám người Thần Dương đều hít vào một hơi thật sâu, may mắn là bọn họ không nổi lên tâm tư tham lam gì.
Tuân Lệnh không còn thiết kiếm nên tinh thần lập tức uể oải xuống. Hắn gãi đầu rồi xoay người đi tìm chỗ ngủ.
Thời Sênh: “…” Ta nên làm gì với loại người này đây?
Căn bản là không thèm để ý tới ai.
Thời Sênh bảo thiết kiếm quay lại, thiết kiếm quay về bên người Tuân Lệnh một cách không tình nguyện. Mắt Tuân Lệnh sáng lên, hoàn toàn không buồn ngủ nữa mà vui vẻ cầm thiết kiếm chơi đùa.
Thời Sênh đỡ trán, là cái giả thiết quỷ quái gì đây, có độc!
Cô đỡ thân cây bên cạnh rồi ngồi xuống, khốn nạn, đau tới mức muốn chém người!
Vết thương lần trước đã bắt đầu đóng vảy, Thời Sênh tháo băng gạc ra, lại một lần nữa bôi thuốc lên.
“Chân nàng làm sao thế?” Trước mặt Thời Sênh tối sầm lại. Tuân Lệnh đứng nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt dừng ở mắt cá chân của cô, vết thương dữ tợn ở đó cho thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405297/chuong-1728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.