Di tích này không biết là do dung hợp mà có hay vốn dĩ đã tồn tại ở đây. Nhìn nó rất cũ xưa, giống như thuộc về một quốc gia cổ đã biến mất trong truyền thuyết nào đó, tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ lâu đời.
Thời Sênh một đường phá hủy kiến trúc vừa tiến sâu xuống.
“Daisy, sao tôi cứ có cảm giác càng ngày càng lạnh thế?” Cynthia ôm lấy hai cánh tay, vừa rồi ở trên vẫn thấy bình thường nhưng càng đi xuống cô ta lại càng thấy lạnh hơn.
“Ừm.” Thời Sênh nhìn cửa động tối đen vừa bị mình làm nổ tung, khí lạnh chính là từ phía dưới đó truyền lên.
Cynthia cũng nhìn theo tầm mắt cô, “Chẳng nhìn thấy gì hết…”
Cửa động rất lớn, Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm cũng có thể bay xuống được. Sau khi vượt qua hết bóng tối họ liền nhìn thấy ở dưới tận cùng có ánh sáng truyền ra.
“Rầm!”
Thời sênh còn chưa tới gần vùng ánh sáng đó thì toàn bộ không gian như bị ai đó đụng trúng và không ngừng lắc lư. Nước biển từ bên dưới bắn ngược lên trên. Bên tai Thời Sênh toàn là tiếng sóng nước đinh tai nhức óc.
“Đây là nơi nào?” Tiếng của Tuân Lệnh mơ hồ bị tiếng nước biển át đi.
Thời Sênh ôm chặt Tuân Lệnh, ổn định lại thiết kiếm rồi lập tức lao xuống dưới đáy biển. Nước biển trào lên trên nên khi cô lao xuống gặp phải lực cản cực kỳ lớn.
Lực va chạm càng lúc càng giảm đi, thiết kiếm cũng dần vững vàng trở lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405295/chuong-1729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.