Thần Dương bảo Thần Tường lại gọi người dậy. Tuân Lệnh ngủ quá nhiều rồi, không cần lo hắn bị thiếu ngủ nên Thời Sênh chẳng ngăn cản bọn họ.
Tuân Lệnh rất không vừa lòng khi bị người ta quấy rầy giấc ngủ, không thầy dạy cũng biết cách ôm chặt eo Thời Sênh, cả khuôn mặt đều úp vào trong ngực cô, “Các ngươi phiền chết đi được.”
“Lão đại, huynh cho bọn đệ biết phải đi như thế nào đã rồi bọn đệ sẽ không làm phiền huynh.” Thần Dương cố gắng duy trì nụ cười, không thể tức giận với lão đại được.
“Ta không biết.” Tuân Lệnh từ chối trả lời.
“Lão đại, huynh nói huynh đã nhớ rồi mà.” Thần Dương nhắc nhở.
“Ta có nói sao?” Tuân Lệnh quay đầu nhìn Thần Dương rồi lại lắc đầu mê man, “Ta chưa nói mà, chắc chắn ngươi nhớ nhầm rồi.”
“Lão đại!!!”
Tuân Lệnh tỏ vẻ không vui, “Ngươi có kêu lớn thế nào thì ta cũng không biết!”
Thần Dương câm nín.
Hắn phất tay bảo những người khác lên, hắn bó tay rồi.
Một đám người thay phiên nhau nói chuyện với Tuân Lệnh nhưng hắn đều trả lời rằng không nhớ rõ, chưa từng nói thế bao giờ. Cuối cùng hắn liền ngủ luôn, có gọi thế nào cũng không đánh thức được.
Một lời không hợp liền ngủ như chết.
“Các ngươi đủ rồi.” Thời Sênh dùng áo choàng bọc Tuân Lệnh lại, ngăn cách đám người kia, “Rốt cuộc các ngươi đang tìm cái gì?”
Giờ còn không biết đang ở nơi nào, lão đại thì không chịu nói phải đi thế nào, trong đáy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2405299/chuong-1727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.