Nhạc Thính Phong há hốc miệng, đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Phung phí? Cái này…
Nhạc Thính Phong nhìn đồ đạc trong tay, cái này tính là phung phí sao?
Nếu Nhạc Thính Phong sống ở 10 năm sau, nhất định sẽ post lên hỏi: “Em gái tôi nói tôi quá phung phí, phải làm sao đây? Tôi bị chán ghét rồi phải không?”
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Nhạc Thính Phong, dường như sợ cậu không thể khống chế được mà xông đến từng cửa hiệu rồi mua liên tục.
Thanh Ti từng sống vất vả, tuy hiện giờ không thiếu tiền nhưng cô bé cảm thấy vẫn không thể phung phí, đây cũng là điều bình thường ở nhà Tiểu Ái hay dạy cô bé.
Đừng lãng phí thức ăn, đừng lãng phí tiền bạc không đáng lãng phí.
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một hồi mới phản ứng lại, cậu gãi gãi đầu: “Thanh Ti, cái này… cái này… không phải phung phí, em xem thật ra chúng ta cũng không mua quá nhiều, chỉ là vài sợi dây chuyền, cũng chẳng đủ để đeo thay đổi.”
Nhạc Thính Phong thật sự không cảm thấy đã mua quá nhiều đồ cho Thanh Ti. Bị nhốt trong trại huấn luyện lâu như vậy, cuối cùng có thể trở về thời đại văn minh rồi, Nhạc Thính Phong đang thưởng thức cảm giác tiêu tiền.
Đặc biệt là mua cho Thanh Ti, cậu thật sự không hề cảm thấy tiếc. Hơn nữa số tiền này cậu không hề cảm thấy nhiều.
Thanh Ti lắc đầu: “Nhưng em vẫn còn nhỏ, em không cần nhiều như vậy, tiền của anh cũng không thể lãng phí như vậy.”
Nhạc Thính Phong không kìm được cười: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880154/chuong-2141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.