Chương trước
Chương sau
Tiểu Ái ôm con trai ngồi bên cạnh: “Haiza, được rồi được rồi. Anh bình tĩnh bình tĩnh đi, cũng chẳng phải việc gì lớn.”
Du Dực chỉ lên tầng: “Cái này… còn chưa gọi là chuyện lớn sao?”
Tiểu Ái nói: “Hai đứa trẻ tình cảm rất tốt, điều này khó tránh được. Đã lâu không gặp, dính lấy nhau là chuyện bình thường.”
Bản thân Tiểu Ái cảm thấy chuyện này không phải quá to tát. Hai đứa trẻ đều rất đơn thuần ngây thơ, không đứa nào có suy nghĩ lung tung như vậy. Nếu người lớn kịch liệt uốn nắn, có khi sẽ không nhận được hiệu quả tốt.
Du Dực nói: “Khó tránh cũng không được, đứa trẻ Nhạc Thính Phong này anh thấy là nó cố ý…”
Tiểu Ái nhìn anh: “Anh cũng thật là, hai đứa nó từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, một đứa là anh trai, một đứa là em gái. Dĩ nhiên nếu anh thật sự tức giận, vậy thì đợi bọn nó thức dậy sẽ dạy dỗ chúng đàng hoàng, bây giờ cứ để bọn nó ngủ. Tối qua Thính Phong trở về chắc chắn rất mệt, những ngày qua nó ở ngoài huấn luyện có lẽ vô cùng gian khổ, nếu không sẽ không ngủ đến giờ vẫn chưa thức dậy.”
Đêm qua Thính Phong trở về, có lẽ là không muốn đánh thức mọi người dậy, đứa trẻ này rất biết quan tâm mọi người.
Lão thái thái liền gật đầu: “Đúng vậy, Thính Phong và Thanh Ti có lẽ tối qua gặp nhau nói chuyện rất khuya. Cứ đợi bọn nó thức dậy rồi hãy nói.”
Du Dực nhìn vào người sau cùng trong nhà có thể sẽ ủng hộ anh: “Ba, ba cũng cảm thấy vậy sao?”
Lão gia hắng giọng: “Đợi bọn nó thức dậy rồi nói, con đừng tức giận nữa.”
Du Dực thở dốc, ngọn lửa này, anh không dập tắt được!
Nhưng bốn người lớn trong nhà, ba người đều phản đối, anh còn có thể làm gì? Mọi người đều không hiểu sự tức giận của người làm ba như anh.
Tiểu Ái mỉm cười: “Chúng ta đi ăn sáng, ăn xong rồi anh còn phải đi làm nữa.”
Sự giận dữ này đợi Du Dực đi làm về chắc cũng sẽ vơi đi nhiều.
Ai ngờ, Du Dực oán hận nhìn cô: “Không, hôm nay anh không đi làm nữa!”
Đừng nghĩ rằng anh không biết suy nghĩ này của cô. Hôm nay anh sẽ không đi làm, anh muốn xem tiểu tử thối đó khi nào đi xuống.
Tiểu Ái càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ tức giận của Du Dực rất tức cười, cô hắng giọng: “Được rồi, dù anh không đi làm thì cũng phải ăn sáng chứ”
“Anh không ăn nữa, tức no rồi, ăn không nổi nữa.”
Tiểu Ái quay sang nhìn ba mẹ. Hai người cũng vô cùng bất đắc dĩ. Phải làm sao đây?
Ba người đều đã rất cố gắng nhưng mà… không có tác dụng.
Thính Phong này… chỉ có thể chúc cậu may mắn.
Tiểu Ái nhìn con trai, mỉm cười nói: “Ông xã, nếu anh không ăn sáng vậy thì đút cho con ăn đi, để em ăn sáng thoải mái một chút.”
Cô nói như vậy, Du Dực còn có thể làm gì?
Không thể nói không đồng ý, nếu không anh sẽ đắc tội rất lớn với bà xã.
Vì thế Du Trạm liền rơi vào trong vòng tay của ba cậu bé, hôm nay ăn sáng vô cùng ngoan ngoãn, không ồn ào chút nào.
Nhạc Thính Phong sau khi thức dậy thì không ngủ lại được nữa, cậu vốn định đợi Du Dực đi làm rồi mới đi xuống.
Nhưng đợi một hồi, hôm nay sao Du Dực lại không đi làm?
Không lẽ là vì muốn xử cậu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.