Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, đã đến giờ này rồi, xem ra… nhất định muốn xử lý cậu, trốn cũng không trốn được.
Trong lòng thấy sợ quá!
Nhưng sợ cũng không làm gì được, tóm lại không thể thừa nhận là mình sợ hãi, như rùa rút đầu ở trong phòng không chịu đi ra.
Vì thế Nhạc Thính Phong đành phải đứng dậy, thay quần áo xuống nhà.
Cậu nghĩ không được biểu hiện ra dáng vẻ tinh thần phấn chấn, phải tỏ ra thê thảm mới chứng minh được cậu mệt mỏi, ít nhất đến lúc đó ông bà và dì Tiểu Ái sẽ giúp cậu. Trong lòng Nhạc Thính Phong cầu nguyện, hi vọng đợi đến khi chuyện này đã xong, cậu vẫn còn có thể trút giận.
Thanh Ti lúc này vẫn còn ngủ, tiểu nha đầu ngủ thật ngon, hoàn toàn không có chút phiền não nào.
Nhạc Thính Phong hi vọng trước khi Thanh Ti thức dậy, chuyện này sẽ giải quyết xong. Cậu không muốn ảnh hưởng đến cô bé.
Vừa ra cửa Nhạc Thính Phong liền cảm thấy một luồng gió lạnh.
Cậu vừa xuống nhà, Du Dực liền nhìn thấy, lập tức đứng dậy, để con trai lên trên sofa rồi sát khí hừng hực nhìn Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử thối, còn dám xuống đây!”
Nhạc Thính Phong sau khi do dự thì dáng vẻ giả vờ như không biết gì: “Chú… sao lại tức giận thế?”
Nếu trực tiếp thừa nhận xin lỗi thì giống như rõ ràng cậu cố ý.
Du Dực chỉ vào cậu: “Mày còn mặt mũi hỏi chú, mày nói xem tối qua đã làm cái gì, sao dám dụ dỗ Thanh Ti qua phòng mày ngủ, chú… lão tử đánh chết mày…”
Du Dực nói xong xoay đầu nhìn bốn phía tìm đồ, cuối cùng chụp lấy cây chổi lông gà để trên kệ gỗ cổ, bước đến định đánh Nhạc Thính Phong.
Tiểu Ái nhìn thấy, với sức của Du Dực, đánh một cái còn không xảy ra chuyện sao. Cô vội vàng chạy đến nắm chặt cánh tay Du Dực: “Anh muốn làm gì? Thính Phong vẫn còn nhỏ, nói chuyện đàng hoàng không được sao?”
“Nó làm ra chuyện thế này, anh còn phải nói chuyện đàng hoàng với nó sao?”
Tiểu Ái nhéo anh một cái: “Anh nói vớ vẩn gì đó. Vốn dĩ chuyện không phải như vậy, nhưng anh nói thành ra như thế. Suy nghĩ của hai đứa rất đơn thuần, không đứa nào nghĩ nhiều, sao anh không thể đơn thuần một chút. Anh cảm thấy không ổn thì cứ nói đàng hoàng, động thủ gì chứ?”
“Nhưng nó…”
“Anh đừng nóng, cứ để Thính Phong giải thích một chút.”
Tiểu Ái nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong đừng sợ, hôm nay dì thấy Thanh Ti không ngủ trong phòng, giật cả mình, sau đó mới phát hiện nó ở trong phòng cháu nên chú của cháu có chút tức giận. Có phải tối qua cháu trở về rất khuya không?”
Nhạc Thính Phong vẻ mặt tỏ ra sợ hãi, vội gật đầu: “Dạ đúng rồi, tối qua hai ba giờ cháu mới về đến nhà, nửa đêm trời mưa, người cháu bị ướt hết, không muốn gõ cửa làm phiền đến mọi người nên cháu gõ cửa sổ phòng Thanh Ti, nhảy vào trong.”
Nhạc Thính Phong thở phào nhẹ nhõm, vẫn là dì Tiểu Ái tốt nhất.
“Vậy sao mày…” Du Dực vốn định nói sao không gõ cửa sổ phòng mình, sau đó lại nghĩ, anh và Tiểu Ái ở cùng phòng, nửa đêm Nhạc Thính Phong gõ cửa sổ thì thật sự không ổn lắm.
Nhạc Thính Phong giải thích: “Chú, cháu xin lỗi, lúc đó cháu thật sự không nghĩ nhiều. Sau khi cháu trở về thì rất kích động, muốn nhanh chóng nhìn thấy Thanh Ti. Hai bọn cháu gặp mặt xong đều rất vui mừng, Thanh Ti còn xuống lầu lấy cho cháu mỳ gói và một ít thức ăn. Bọn cháu nói chuyện với nhau rất lâu rồi ngủ lúc nào không hay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.