Mặc kệ Thanh Ti có bao nhiêu luyến tiếc, anh Thính Phong của cô bé cũng đã đi rồi, mặc kệ cô bé có khóc có nháo thế nào cũng không được, vậy nên Thanh Ti mới có thể bình tĩnh như vậy, bởi vì cô bé biết, cô bé càng khóc, càng nháo thì sẽ chỉ khiến người nhà mình càng lo lắng.
Ba mẹ, ông ngoại, bà ngoại đều quan tâm cô bé như vậy, làm sao cô bé có thể tiếp tục tùy hứng mà làm loạn chứ?
Tuy rằng Thanh Ti rất tức giận nhưng mà cô bé biết bản thân mình bây giờ còn nhỏ, có một số việc cô bé căn bản có muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Hơn nữa, anh Thính Phong của cô bé là người như thế nào, cô bé ít nhiều cũng có thể hiểu được, những chuyện mà anh ấy đã quyết định, làm sao có thể là dễ dàng sửa đổi như vậy như vậy được.
Anh ấy nói đi, thì sẽ cứ thế mà đi thôi. Dù cho anh ấy thật sự lưu luyến cô bé đi chăng nữa, nhưng nếu trong lòng anh ấy đã ra quyết định, đã cân nhắc thì lựa chọn của anh ấy vẫn quan trọng hơn.
Giống như lời ba đã nói, dù sao thì bé trai và bé gái khác biệt, đường đi cũng sẽ không giống nhau.
Cô bé mà khóc lóc giữ không để anh ấy đi, kỳ thật sẽ là liên luỵ anh ấy đúng không?
Trong lòng Thanh Ti cảm thấy rất mất mát. Mọi người trong nhà cũng đều rất cẩn thận, trước mặt cô bé, tất cả đều không đề cập tới Nhạc Thính Phong.
Tiểu Ái lén hỏi Du Dực:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880105/chuong-2092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.