Thanh Ti nói xong, rốt cuộc vẫn oà khóc thành tiếng, lao vào trong lòng Tiểu Ái: “Mẹ ơi, con không cần anh ấy nữa.”
Tiểu Ái dỗ dành con gái nói: “Được rồi, không cần, không cần nữa.”
Cô thở phào một hơi, tiểu tổ tông của mẹ cuối cùng cũng khóc rồi, khóc được là tốt rồi. Làm gì có đứa trẻ nào mới có ngần này tuổi mà gặp phải chuyện thương tâm kiểu này mà lại không khóc một tiếng chứ, không khóc mới là không bình thường ấy.
Cả nhà cũng thở phào.
Du Dực cũng hùa theo nói: “Được, ba cũng không cần. Chờ tới lúc nó trở về, ba không cho nó bước vào cửa nữa, được không?”
Vừa nói xong, Thanh Ti bỗng nhiên ngẩng mặt lên, lắc đầu: “Vậy... vậy không được, không thể như thế được... Không cho anh vào nhà, vậy anh con đi chỗ nào được?”
Tiểu Ái mím môi, muốn cười nhưng cố nén, xem đi xem đi, con vẫn luyến tiếc mà.
Ây dà, tình cảm của con trẻ như thế này thật là tốt.
Du Dực sờ sờ mũi, con gái anh vẫn thân thiết với thằng nhóc kia mà.
Để dỗ dành con gái, anh vuốt ve khuôn mặt cô bé, tươi cười nói: “Thật ra anh con cũng không phải là muốn lừa gạt con đâu, anh ấy sợ rằng khi con tỉnh, nhỡ mà con khóc thì anh ấy luyến tiếc không nỡ, cho nên anh ấy mới lén đi đó.”
“Vậy... vậy anh ấy có nói gì với con không?”
Trong lòng Du Dực bỗng nhiên cảm thấy không có tư vị gì, sao anh lại có cảm giác tụt cảm xúc thế nhỉ.
Du Dực lắc đầu: “Không có.”
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/880104/chuong-2091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.