Chương trước
Chương sau
Tuy rằng phần lớn thời gian Trần Phong đều nói năng lịch sự, nhưng anh biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không, cái gì có thể nói, cái gì tuyệt đối không thể đáp ứng.
Nhất là từ khi anh và Vương Thu Vũ đã xác định quan hệ với nhau, anh đã đột nhiên thông suốt, nhất là khi đối mặt với những chuyện liên quan đến Vương Thu Vũ, anh vô cùng tỉnh táo. Anh cũng không định cho bà Lý cơ hội để nói ra chuyện về cháu gái của mình, anh không quan tâm cô gái đó là người như thế nào.
Trần Phong lên xe chuẩn bị đi nhưng bà Lý lại giữ cửa xe không để anh đi. Anh bất đắc dĩ nói: “Bà Lý, bà đừng quan tâm đến chuyện cá nhân của cháu nữa. Tiểu Thu là cô gái mà cháu đã chọn, cháu rất thương yêu cô ấy, dù gia cảnh cô ấy có ra sao thì cháu cũng không quan tâm. Hơn nữa, cháu không hề cảm thấy cô ấy có điểm nào đáng chê cả.”
Trần Phong rốt cuộc vẫn nhìn vào tuổi tác đã cao của bà Lý mà không nói thẳng ra, anh vô cùng uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình, ý là đây là chuyện của cháu, bà không nên quá quan tâm như thế, chuyện này đâu có liên quan gì tới bà chứ?
Nhưng bà Lý lại không đồng ý như vậy, bà giữ cửa xe nói: “Trần Phong, cháu không thể nghĩ như vậy được. Nếu cháu thật sự cưới cô ta, sau này cháu sẽ phải hối hận đó. Cháu cứ chờ mà xem, tương lai, người nhà cô ta nhất định sẽ tìm đến cháu để vòi tiền. Cháu lấy cô ta là sẽ phải nuôi cả nhà cô ta, cô gái này trong bên ngoài thì tưởng là sạch sẽ trong sáng lắm, nhưng bên trong lại...”
“Bà Lý, cháu còn rất nhiều việc, bà đừng tiếp tục chậm trễ thời gian của cháu nữa. Huống hồ, chuyện của cháu thật sự không liên quan gì đến bà. Bà cũng không hiểu về vợ chưa cưới của cháu, sao bà lại cứ nói xấu cô ấy như vậy. Chúng ta là hàng xóm cũ nên cháu mới không nổi giận với bà, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như cháu đâu.”
Trần Phong tức giận, bà già này quả thật không vừa mắt chút nào, bà ta nhất định phải hạ thấp Vương Thu Vũ trước mắt anh như thế là sao?
Trần Phong nói ra lời này, bà Lý dù có là kẻ ngu cũng biết rằng anh tức giận, bà ta ý thức được vừa rồi mình đã quá sốt ruột nên nói chuyện có chút quá đáng.
“Cháu đó, đứa nhỏ này, bà cũng chỉ là lo lắng cho cháu thôi. Chuyện chung thân đại sự này của cháu đã nói với ba mẹ cháu chưa, ba mẹ cháu đã đồng ý chưa?”
Trần Phong không khách khí nói: “Chuyện này không phiền bà phải lo lắng. Cháu nghe nói cháu gái bà còn chưa kết hôn. Bà có thời gian như vậy thì đi tìm đối tượng cho cháu gái bà đi. Cháu sắp là người có gia đình rồi, bà đừng quan tâm đến cháu nữa.”
Bà Lý khẽ cắn môi, sao tên nhóc Trần Phong này có thể không phân biệt đúng sai như vậy chứ?
“Trần Phong, sao cháu lại nói bà như thế. Bà nói với cháu như vậy là xuất phát từ đáy lòng mình cơ mà, Văn Văn nhà bà...”
“Anh Phong, sao anh còn chưa đi thế? Không phải anh nói rằng đơn vị anh có việc gấp ư?”
Giọng nói của Vương Thu Vũ đột ngột vang lên, ngắt lời bà Lý. Trần Phong và bà Lý cùng lúc quay đầu lại, thấy Vương Thu Vũ mặc một chiếc váy ngủ dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, mái tóc xõa xuống.
Cô đã đứng trên lầu nhìn một lúc lâu. Tuy cô không nghe được hai người nói gì, nhưng có thể nhìn thấy được bà Lý đang lôi kéo Trần Phong, không để anh đi.
Trong lòng Vương Thu Vũ đã cảm thấy bực mình. Biết thế này thì sẽ không để Trần Phong đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.