Chương trước
Chương sau
Vương Thu Vũ vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu… Thanh Ti, con đừng nói thế.”
Thanh Ti kinh ngạc: “Thì ra cô Tiểu Vương không phải đang nhớ chú Trần Phong ạ?”
“Cô… cô không…” Vương Thu Vũ không biết phải trả lời thế nào.
Thanh Ti thắc mắc: “Cô Tiểu Vương, tại sao cô không muốn gặp chú Trần Phong ạ? Chẳng lẽ cô không thích chú ấy sao? Không phải chứ, bọn con đều thích chú ấy lắm. Hôm nay con không được gặp chú ấy nên cũng thấy rất nhớ đấy ạ!”
Lời nói ngây thơ của Thanh Ti càng làm Vương Thu Vũ thêm bối rối. Đứa trẻ này cho rằng chú Trần Phong của mình tốt như thế thì ai cũng sẽ thích, cô Tiểu Vương chắc chắn cũng sẽ thích. Thế nên, giờ cô bé nhớ thì cô giáo Tiểu Vương của cô bé cũng sẽ nhớ như thế thôi.
Cô cũng nhớ anh, nhưng so với nỗi nhớ của Thanh Ti thì hoàn toàn không giống nhau.
Cô thấy thật sự ngượng ngùng khi phải thừa nhận mình đang nhớ một người đàn ông khác.
Nếu cô khăng khăng khẳng định không thích Trần Phong, nhỡ Thanh Ti đem những lời này nói lại cho anh biết thì phải làm sao?
Thanh Ti vẫn cố chấp hỏi: “Cô Tiểu Vương, cô không thích chú Trần Phong ạ?”
Vương Thu Vũ lắc đầu: “Không phải, không phải… Chú Trần Phong của Thanh Ti rất tốt, sao có thể có người không thích chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, chẳng có ai không thích cả. Con biết ngay là cô Tiểu Vương cũng thích chú ấy mà. Lần sau gặp chú ấy, con sẽ nói cho chú ấy nghe.”
Mặt Vương Thu Vũ càng đỏ bừng, nếu không phải vì Thanh Ti vẫn là trẻ con thì cô sẽ thật sự cho rằng đứa bé này đang cố tình chọc ghẹo mình.
Sau khi giao Thanh Ti cho Nhạc Thính Phong, Vương Thu Vũ đi tìm cô Tôn rồi hai người cùng nhau về nhà.
Buổi chiều sau khi tan học, Vương Thu Vũ ra ngoài cổng trường. Không nhìn thấy xe của Trần Phong, cô hơi thất vọng. Đã biết là anh ấy sẽ không tới mà trong lòng vẫn cứ chờ mong, không thấy anh thì lại thấy mất mát. Vương Thu Vũ cảm thấy thực sự kỳ lạ. Rõ ràng cô và Trần Phong mới biết nhau không bao lâu, sao lại có thể… tin tưởng anh ấy như thế chứ?
Cảm giác như đã quen nhau từ rất lâu rồi.
Trên đường về cùng cô Tôn, Vương Thu Vũ lại nhìn thấy Tôn Khải. Vừa thấy hắn, sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch. Cô đạp xe sát vào cô Tôn, vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát hắn.
Tôn Khải cứ đi theo phía sau. Có lẽ vì có cô Tôn gây trở ngại nên hắn không dám tiến lên. Vương Thu Vũ kinh hồn táng đảm theo cô Tôn vào trong khu chung cư, dừng xe dưới lầu, khóa lại rồi vội vàng chào tạm biệt cô Tôn và đi lên lầu, đóng cửa lại rồi liền không dám ra ngoài nữa.
Vì không thể ra ngoài mua đồ ăn nên bữa tối cô chỉ ăn trái cây mà hôm qua Trần Phong mua tới. 8 giờ tối, Vương Thu Vũ nhận được điện thoại của Trần Phong. Vừa nghe thấy tiếng của anh, mọi sự sợ hãi, lo lắng trong lòng lập tức lắng xuống một nửa, dần dần bình tĩnh lại.
Trần Phong hỏi cô: “Tối hôm qua em ngủ có ngon không?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Vâng, rất ngon ạ, thật đấy. Sau khi tốt nghiệp, em chưa từng được ngủ một giấc nào ngon như thế…”
Tuy rằng tối qua ngủ không ngon nhưng trong lòng cô lại cực kỳ an ổn. Vừa nhớ tới chuyện Trần Phong ở dưới lầu canh giữ hơn hai tiếng, trong lòng Vương Thu Vũ liền cảm thấy ngọt ngào…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.