Vương Thu Vũ vội vàng xua tay: “Không đâu, không đâu… Thanh Ti, con đừng nói thế.”
Thanh Ti kinh ngạc: “Thì ra cô Tiểu Vương không phải đang nhớ chú Trần Phong ạ?”
“Cô… cô không…” Vương Thu Vũ không biết phải trả lời thế nào.
Thanh Ti thắc mắc: “Cô Tiểu Vương, tại sao cô không muốn gặp chú Trần Phong ạ? Chẳng lẽ cô không thích chú ấy sao? Không phải chứ, bọn con đều thích chú ấy lắm. Hôm nay con không được gặp chú ấy nên cũng thấy rất nhớ đấy ạ!”
Lời nói ngây thơ của Thanh Ti càng làm Vương Thu Vũ thêm bối rối. Đứa trẻ này cho rằng chú Trần Phong của mình tốt như thế thì ai cũng sẽ thích, cô Tiểu Vương chắc chắn cũng sẽ thích. Thế nên, giờ cô bé nhớ thì cô giáo Tiểu Vương của cô bé cũng sẽ nhớ như thế thôi.
Cô cũng nhớ anh, nhưng so với nỗi nhớ của Thanh Ti thì hoàn toàn không giống nhau.
Cô thấy thật sự ngượng ngùng khi phải thừa nhận mình đang nhớ một người đàn ông khác.
Nếu cô khăng khăng khẳng định không thích Trần Phong, nhỡ Thanh Ti đem những lời này nói lại cho anh biết thì phải làm sao?
Thanh Ti vẫn cố chấp hỏi: “Cô Tiểu Vương, cô không thích chú Trần Phong ạ?”
Vương Thu Vũ lắc đầu: “Không phải, không phải… Chú Trần Phong của Thanh Ti rất tốt, sao có thể có người không thích chứ?”
“Đúng thế, đúng thế, chẳng có ai không thích cả. Con biết ngay là cô Tiểu Vương cũng thích chú ấy mà. Lần sau gặp chú ấy, con sẽ nói cho chú ấy nghe.”
Mặt Vương Thu Vũ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879970/chuong-1957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.