Chương trước
Chương sau
Hạ An Lan vuốt vuốt trán cô bé nói: “Đúng, phải đợi em tỉnh rồi mới đọc cho em nghe, có phải đang xuống tầng dưới ăn cơm đúng không, chúng ta xuống thôi.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, xuống tầng dưới ăn cơm.”
Lúc xuống tầng dưới, hai ba con cuối cùng cũng nói với nhau một câu, Hạ An Lan hỏi: “Thính Phong, mấy tháng nay dáng vóc lớn thêm ngần nào rồi?”
Nhạc Thính Phong tùy tiện trả lời một câu: “Mẹ con sao vẫn chưa dậy?”
“Hôm qua về muộn, hơn nữa, hôm nay sau khi dậy mẹ con sẽ phải đến bệnh viện chăm sóc cho dì của con, cho nên ba muốn để mẹ con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ con mệt quá rồi.”
“Vâng, vậy cứ để mẹ nghỉ ngơi đi.”
Xuống tầng dưới, sau khi ăn sáng xong, Hạ An Lan phụ trách đưa hai đứa nhỏ đi học.
Trước khi đi, Thanh Ti kéo lấy cánh tay của Hạ An Lan nói: “Bác, bác... buổi trưa tan học bác cũng phải đến đón cháu và anh nhé, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm em và bác Mi Mi.”
“Việc này không được đâu, mẹ con nói rồi phải để con tập trung học, nếu con thật sự muốn đến gặp em vậy thì đợi ăn bữa trưa xong rồi chúng ta lại đi, cháu nói xem có được không?”
Thanh Ti bĩu bĩu môi: “Vậy... cũng được.”
Sau khi Thanh Ti vào trong trường, Hạ An Lan nói với Nhạc Thính Phong: “Đi thôi, tiểu tử, ba cũng đưa con vào trong trường.”
Nhạc Thính Phong hừ mũi một cái: “Con không cần, ba mau về đi.” Nhạc Thính Phong đeo cặp sách lên vai rồi bước đi thật nhanh.
“Tiểu tử thổi.” Hạ An Lan không đuổi theo cậu, đã lớn đùng rồi, lo lắng nhiều như thế cũng vô dụng.
Có điều anh vẫn lái xe đến trước cổng trường, nhìn Nhạc Thính Phong vào trong rồi mới về nhà.
Về đến nhà, Tô Ngưng Mi vẫn chưa tỉnh, anh nhìn thời gian, chờ đến 9 giờ mới đi gọi cô.
Tô Ngưng Mi tỉnh dậy, vừa nhìn thời gian đã không nói một lời vội vàng xuống tầng dưới.
Cô hỏi: “Giờ này chắc Thính Phong và Thanh Ti đã đi học rồi nhỉ?”
“Ừm, đã đi rồi, em đừng vội, chậm một chút.”
Tô Ngưng Mi thở dài, không gặp được chúng, chỉ có thể chờ đến buổi trưa rồi tính, xuống tầng dưới chào hỏi ba mẹ xong, cô bắt đầu ăn cơm, tốc độ ăn vô cùng nhanh, một bên ăn một bên vẫn giục Hạ An Lan: “Mau ăn cơm đi, ăn xong còn đến bệnh viện, em đi thay Du Dực.”
“Giờ này vẫn còn sớm mà.”
“Sớm gì mà sớm, anh xem xem đã muộn thế này rồi.”
Dưới sự thúc giục của Tô Ngưng Mi, ăn sáng xong liền vội vàng đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Du Dực đang tay chân luống cuống, vừa may Tô Ngưng Mi đến, nếu không anh thật sự không biết nên làm thế nào.
Sau khi Tô Ngưng Mi trở về, cả nhà thực sự đã ấm áp lại rất nhiều. Có cô, Tiểu Ái và đứa bé đều có được sự chăm sóc tốt hơn.
Có thể ở những phương diện khác Tô Ngưng Mi không giỏi lắm, nhưng về mặt chăm sóc người khác thì cô thực sự giỏi hơn bất kì một ai.
Hạ An Lan đứng bên cạnh quan sát, bỗng cảm thấy thương vợ, nhưng cũng cảm thấy như vậy càng tốt, Mi Mi chăm sóc em gái thực sự rất tốt.
Anh ở lại thành phố hai ngày, phía Thượng Hải thúc giục liên tục. Anh chỉ có thể bịn rịn không nỡ chia tay Tô Ngưng Mi, bắt đầu chặng đường về.
Ở bệnh viện một tuần, cuối cùng Tiểu Ái và đứa bé đã được ra viện.
Qua mấy ngày, cậu bé dường như hoàn toàn biến thành một người khác, màu đỏ trên mặt đã hết, để lộ làn da trắng mịn như đậu phụ, thời gian tỉnh dậy cũng nhiều hơn một chút, đôi mắt to tròn cứ đưa đi đưa lại, lúc người khác chơi cùng, cậu bé đã biết ê a.
Thanh Ti yêu thích vô cùng, lúc cậu bé tỉnh dậy, thật sự đã lấy cuốn ba trăm bài thơ Đường ra từ dưới đáy thùng đựng đồ.
Nghiêm túc nói: “Em ơi, bác nói rồi, để chị đọc thơ Đường cho em nghe.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.