Bất luận thế nào, nhóc con vẫn là biết thương cậu, như thế tâm trạng của Nhạc Thính Phong vô cùng tốt!
Tuy Thanh Ti không muốn nhưng vẫn dậy, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Mặc quần áo xong, Thanh Ti rầu rĩ thở dài: “Anh ơi, anh nói xem đến khi nào chúng ta mới không phải dậy sớm như thế này, có thể ngủ một giấc thật đã đây? Có thể không cần ngày nào cũng đi học đây?”
Nhạc Thính Phong nhìn cô bé một cái: “Cuối tuần.”
Thanh Ti oán hận trong lòng nhìn cậu: “Anh, anh như vậy là không tốt, anh phải hiểu cho tâm trạng của em một chút chứ!”
Nhạc Thính Phong chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Được, hiểu cho em.”
Thanh Ti bĩu môi nói: “Anh, anh qua quýt quá đi!”
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt tóc Thanh Ti: “Đâu có, anh đâu có dám qua quýt với em chứ, em là bảo bối của nhà mình mà, đi thôi, xuống nhà ăn cơm.”
“Vâng ạ!”
Dắt tay Thanh Ti xuống nhà, vừa hay bắt gặp Hạ An Lan.
Thanh Ti kinh ngạc đơ mất hai giây sau đó vung tay Nhạc Thính Phong ra chạy đến phía Hạ An Lan: “Bác!”
Cô bé nhảy về phía trước một cái giống như một chú thỏ con, Hạ An Lan lập tức mở rộng cánh tay, ôm lấy cô bé.
Hôm nay anh dậy sớm như vậy chính là không muốn để lỡ mất cơ hội gặp Thanh Ti vào buổi sáng.
Hạ An Lan áng chừng xa nhau mấy tháng nay Thanh Ti đã lớn hơn rất nhiều, bây giờ ôm đã nặng trình trịch rồi, anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879843/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.