Dư Mộng Nhân sợ tới cả người ngẩn ra đó. Cô ta đã quên mình ngồi lên xe như thế nào, cũng quên cuối cùng mình đã nói gì với Lộ lão gia, nói chung… Cô ta không dám khóc lóc ở trước cửa Lộ Gia nữa. Câu nói đó của Lộ lão gia, khiến cô ta sợ hãi không dám đặt mông xuống, tiu ngỉu bò lên xe.
Nghe thấy tiếng xe khởi động rời khỏi, bà Lộ đi ra ngoài.“Lão Lộ, Tiểu Phàm có phải thật sự có chuyện không?”
Lộ lão gia nhìn vợ mình: “Tiểu Phàm gì mà Tiểu Phàm, nó không có chút quan hệ nào với chúng ta.”
“Haiz…ông xem ông nói thế nào, được thôi, đứa trẻ đó đừng thật sự xảy ra chuyện đó?”
Lộ lão gia cười nhạt: “Xảy ra chuyện, cô ta còn chay tới Lộ Gia, lẽ nào không nên trông chừng con trai mình sao?”
Chút thủ đoạn nhỏ đó của Dư Mộng Nhân, ông ấy một mắt cũng có thể nhìn thấu, chẳng qua là hy vọng có thể mượn cơ hội lần này tới đây, xem xem, có thể lợi dụng được, bất kỳ người nào trong số họ qua đó, gặp con trai cô ta không.“Nhưng… cô khóc lóc rất thảm thiết.”
“Khóc… khi bà khóc, còn thảm hơn nó nhiều.”
Cụ bà Lộ vung tay đánh ông một cái, “Đã ngần này tuổi rồi, nói chuyện sao còn không nặng không nhẹ như vậy?”
“Đúng rồi, vừa nãy ông nói, để… con trai cô ta làm người không mẹ, không phải là thật đấy chứ?”
Lộ lão gia thở dài: “Giả thôi.”
Đương nhiên là thật rồi, ông sớm đã chướng mắt Dư Mộng Nhân. Nếu cô ta không biết điều, còn dám tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879663/chuong-1650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.