Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đang định quay vào, Nhiếp Thu Sính vội vàng nói với bọn trẻ: “Thanh Ti, Thính Phong, hai con đợi đã, đứng vào bên cạnh người tuyết, để mẹ chụp cho hai đứa một kiểu ảnh.”
Thế nên, hai đứa trẻ nắm tay nhau đứng trước hai người tuyết.
Thính Phong đứng trước người tuyết lớn, Thanh Ti đứng trước người tuyết nhỏ.
Bà Hạ cười tít mắt: “Nhìn xem kìa, hai người tuyết kia, còn không phải là Thính Phong với Thanh Ti sao?”
Ông lão gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy giống.”
Du Dực nghe thấy, thầm vặn vẹo, giống chỗ nào, giống chỗ nào, rõ ràng chẳng giống chút nào.
Nhiếp Thu Sính chụp ảnh xong, quay lại nói: “ba mẹ, con cũng thấy rất giống.”
Bà lão cười tươi như hoa: “Các con, quay vào thôi.”
Nhạc Thính Phong dắt tay Thanh Ti tiến về phía trước, cô bé nhìn thấy tuyết, cực kỳ vui mừng, vừa đi vừa nhảy nhót.
“Cẩn thận, đừng đi nhanh quá, tuyết trơn đấy…”
Nhạc Thính Phong nhắc nhở Thanh Ti, bảo cô đi chậm thôi, nhưng cậu vừa nói xong, còn chưa dứt lời, Thanh Ti đã trượt ngã, la lên: “Á…”
Thanh Ti sắp sửa ngã đến nơi, Nhạc Thính Phong cố gắng đỡ lấy.
Bụp một tiếng, cả hai đứa trẻ cùng ngã xuống, bụi tuyết bắn lên xung quanh.
Chỉ vì lúc nãy Nhạc Thính Phong đỡ kịp lấy, nên Thanh Ti giờ đây ngã trên người cậu, không bị lăn xuống nền tuyết.
Thanh Ti nằm tựa trên ngực Thính Phong, chưa hết hoảng hồn, thấy mọi người gọi mình đằng sau mới giật mình.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Thanh Ti, em không sao chứ?”
Thanh Ti lồm cồm ngồi dậy: “Anh, anh có sao không, có bị thương không?”
Nhạc Thính Phong nhìn cô bé, mỉm cười: “Không đâu, nền tuyết rất mềm, mềm như bông vậy.”
Lúc nãy hai đứa trẻ ngã nhào, sau khi kêu lên sợ hãi, Nhiếp Thu Sính muốn chạy đến đỡ, nhưng bị Du Dực ngăn lại. Anh bước thật nhanh đến chỗ bọn trẻ, bế ngay Thanh Ti dậy.
Rồi đưa tay kéo Nhạc Thính Phong lên: “Nhóc con, thế nào?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không sao.”
Du Dực thấy nét mặt Thính Phong chẳng có chút gì là đau đớn, gật đầu: “May quá lúc nãy có cháu, mau đi thay quần áo đi.”
Nhạc Thính Phong gật đầu.
Cậu nghe thấy ở đằng sau, Du Dực đang trách Thanh Ti: “Từ lần sau không được thế nữa biết không? Đi từ từ không được vội, lần này may là có thằng nhóc Nhạc Thính Phong, không thì con đã ngã đau lắm đấy.”
Thanh Ti ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ, con biết rồi, lần sau con sẽ không vậy nữa, lúc nãy con ngã lên người anh Thính Phong, có đập vào anh ấy không?”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, tiểu nha đầu đáng yêu quá.
Cậu quay lại cười nói: “Yên tâm đi, anh rất ổn, em nhỏ như vậy, làm sao đập đau anh được.”
Du Dực không nhìn nổi cảnh con gái mình Nhạc Thính Phong như vậy: “Nhóc con đừng đắc ý nữa, mua về tắm nước nóng, thay quần áo.”
“Vâng ạ, cháu đi ngay đây.”
Thanh Ti ôm lấy cổ Du Dực, hỏi: “Anh trai không sao chứ ạ?”
Du Dực bẹo má cô bé “Anh con bây giờ cứng cỏi lắm, làm sao bị thương được.”
“Mặt con lạnh quá, đừng chơi ngoài này nữa, mau quay vào uống trà gừng cho ấm người.”
Thanh Ti vừa nghe thấy trà gừng liền phụng phịu: “Ba ơi, không uống trà gừng có được không, con uống nhiều nước ấm là được rồi.”
“Không được, nước ấm không có tác dụng giải hàn như trà gừng, ngoan…. Nghe lời ba.”
Du Dực bế Thanh Ti vào nhà.
Nhiếp Thu Sính đi đằng sau, xem ảnh vừa chụp trong máy, cười tươi mãn nguyện. Cô thầm nghĩ, hai đứa trẻ thật là đẹp đôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.