Thanh Ti mặc một chiếc áo phao dày, chân đi một đôi ủng tuyết vừa khít, không đội mũ, chạy đi chạy lên trên nền tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ửng đỏ, hai mắt long lanh sáng rực, cứ như tất cả ánh tuyết đều chiếu vào trong mắt cô.
Thanh Ti chạy đến bên cạnh Nhạc Thính Phong, ngẩng đầu lên nhìn cậu với ánh mắt mong chờ, hy vọng nghe được từ miệng cậu, câu trả lời mà cô bé muốn nghe.
Nhạc Thính Phong mỉm cười, gật đầu: “Ừ, giống lắm, giống lắm.”
Thanh Ti nghe xong, liền bật lên một tràng cười giòn tan như tiếng những chiếc chuông bạc va vào nhau. Cô bé cuốn quần áo tròn vo quanh người, chạy đi chạy lại trên nền tuyết, giống như một tiểu tinh xuất hiện trong mùa đông, đem đến niềm vui cho cả nhà.
Du Dực đỡ Nhiếp Thu Sính ra ngoài: “Công chúa nhỏ bé của chúng ta dậy rồi, nhìn thấy người tuyết có vui không?”
Thanh Ti gật đầu cật lực: “Vui ạ vui ạ, vui lắm ạ, con thích hai người tuyết này lắm, ba mẹ ơi, người tuyết này trông rất giống con, có đúng không?”
Nhiếp Thu Sính và Du Dực mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, giống con lắm, giống như đúc luôn.”
Thanh Ti kéo lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: “Anh ơi, hai chúng ta đắp thêm một người nữa có được không, em còn chưa được đắp người tuyết bao giờ.”
Tất nhiên, Nhạc Thính Phong không thể nào từ chối yêu cầu của Thanh Ti được, anh cười nói: “Được…”
Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: “Thanh Ti, đừng nghịch nữa, con không thấy anh mặc ít như thế, đắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879354/chuong-1341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.