Bà lão hỏi: “Thính Phong, cháu đắp hình cháu và Thanh Ti đó à?”
Ông lão đứng bên cạnh thêm vào một câu: “Ông nhìn giống lắm.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, quay đầu lại nhìn hai hình người tuyết bất động,… giống cậu và Thanh Ti? Ngoài mặc quần áo của cậu và Thanh Ti ra, thì chẳng thấy gì giống nữa.
Có điều, cậu không cần phải phản bác lại lời hai ông bà, để họ vui vẻ một chút, cũng chẳng sao.
Thế nên Nhạc Thính Phong cười nói: “Mắt ông nội bà nội tốt quá, ông bà vừa nói thế, cháu nhìn cũng thấy giống thật.”
Mặc dù người tuyết không giống hai đứa chút nào, nhưng Nhạc Thính Phong nhìn kỹ hình người tuyết nhỏ hơn, mập mập tròn trịa, trắng muốt, đội chiếc mũ nhỏ màu đỏ ngây thơ, rất đáng yêu, đúng là có hơi giống Thanh Ti.
Trên gác, cuối cùng Thanh Ti cũng tỉnh dậy. Cô bé vừa dậy, nhìn đồng hồ đã tám giờ rồi, cho dù không ăn cơm, thì giờ này mới đến lớp cũng sẽ muộn mất. Thanh Ti lo lắng vội vàng xuống khỏi giường, lẩm bẩm, sao đến giờ này rồi mà không ai gọi cô bé dậy.
Đang vội vàng thì nghe thấy bên dưới có người nói, có cả giọng của Nhạc Thính Phong. Thanh Ti dừng lại chạy đến vén rèm cửa sổ lên, rồi nhìn thấy tuyết trắng phủ đầy bên ngoài.
Lúc đó Thanh Ti liền sững người, khuôn miệng nhỏ mở ra reo lên: “Wow… tuyết rơi rồi.”
Mùa đông, tuyết rơi, có thể biến thế giới mà bạn hằng quen thuộc thành một thế giới khác hoàn toàn lạ lẫm, trời băng đất tuyết, vô cùng thuần khiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879353/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.