Thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, sau này sẽ chẳng ai chia rẽ được tình cảm giữa hai người.
Nhiếp Thu Sính mừng thầm, mặc dù chồng không thích cô nghĩ như vậy, lớn lên… con gái thích là được.
Khi nãy trong lúc nguy cấp, phản ứng đầu tiên của Thính Phong là đỡ lấy Thanh Ti. Bình thường chỉ lúc nào đứng trước Thanh Ti, cậu mới hay cười, mới nói nhiều hơn. Tình cảm giữa cậu và Thanh Ti thực sự rất gần gũi, cứ như thế này, về lâu về dài, thì chưa cần đợi trưởng thành, có lẽ cũng đã chắc chắn được rồi.
Thính Phong yêu thương Thanh Ti, người làm mẹ như cô đều nhìn thấy hết, không phải là làm điệu làm bộ, mà là thích thật lòng.
Trời lạnh thế này, hai tay rộp đỏ vì đắp người tuyết cho Thanh Ti, người làm mẹ như cô cũng chẳng làm tốt hơn được thế.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính tự mình có sắp đặt, tất nhiên cô sẽ không nói với Du Dực. Ông chồng đó của cô, chỉ sợ người ta cướp con gái mình đi. Nhưng cũng không nghĩ mà xem, thế nào rồi con gái cũng phải lớn lên, phải lấy chồng, lẽ nào tìm trước cho cô bé một người chồng đáng tin cậy không tốt hơn sao?
Trong phòng ấm áp hơn nhiều, Thanh Ti cởi áo phao ra, ngồi xuống sofa, tay bưng một cốc sữa nóng, cô bé đang mặc cả với Du Dực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc nói: “ba ơi, con đã uống sữa nóng rồi, có thể không uống trà gừng nữa được không? Con chỉ vừa mới ra ngoài, chẳng lạnh chút nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879356/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.