Chương trước
Chương sau
Thanh mai trúc mã từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, sau này sẽ chẳng ai chia rẽ được tình cảm giữa hai người.
Nhiếp Thu Sính mừng thầm, mặc dù chồng không thích cô nghĩ như vậy, lớn lên… con gái thích là được.
Khi nãy trong lúc nguy cấp, phản ứng đầu tiên của Thính Phong là đỡ lấy Thanh Ti. Bình thường chỉ lúc nào đứng trước Thanh Ti, cậu mới hay cười, mới nói nhiều hơn. Tình cảm giữa cậu và Thanh Ti thực sự rất gần gũi, cứ như thế này, về lâu về dài, thì chưa cần đợi trưởng thành, có lẽ cũng đã chắc chắn được rồi.
Thính Phong yêu thương Thanh Ti, người làm mẹ như cô đều nhìn thấy hết, không phải là làm điệu làm bộ, mà là thích thật lòng.
Trời lạnh thế này, hai tay rộp đỏ vì đắp người tuyết cho Thanh Ti, người làm mẹ như cô cũng chẳng làm tốt hơn được thế.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính tự mình có sắp đặt, tất nhiên cô sẽ không nói với Du Dực. Ông chồng đó của cô, chỉ sợ người ta cướp con gái mình đi. Nhưng cũng không nghĩ mà xem, thế nào rồi con gái cũng phải lớn lên, phải lấy chồng, lẽ nào tìm trước cho cô bé một người chồng đáng tin cậy không tốt hơn sao?
Trong phòng ấm áp hơn nhiều, Thanh Ti cởi áo phao ra, ngồi xuống sofa, tay bưng một cốc sữa nóng, cô bé đang mặc cả với Du Dực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc nói: “ba ơi, con đã uống sữa nóng rồi, có thể không uống trà gừng nữa được không? Con chỉ vừa mới ra ngoài, chẳng lạnh chút nào cả. Anh Thính Phong ra ngoài lâu vậy rồi, còn đắp người tuyết cho con nữa… Lúc nãy con bị ngã anh còn đỡ cho con, thế nên trà gừng để dành cho anh uống.”
Nhiếp Thu Sính nghe xong cười thành tiếng, con nhóc này đúng là… chỉ biết đùn đẩy cho anh trai!
Rõ ràng là mình không muốn uống trà gừng, còn nói một cách thật thà như vậy, cứ như đang lo nghĩ cho anh thật vậy.
Không biết Thính Phong nghe thấy những lời này thì sẽ nghĩ thế nào, có lẽ sẽ khóc không ra tiếng mất.
Đang nghĩ thì Thính Phong xuống dưới thật, vừa đúng lúc nghe thấy câu để dành cho anh uống.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co giật, rồi lập tức cười vang... con nhóc này đúng là, khiến cậu không biết phải làm sao.
Cậu đi đến trước mặt Thanh Ti, châm chọc: “Thanh Ti thật là biết thương anh…”
Khi nãy Thanh Ti quay lưng lại phía Thính Phong, không nhìn thấy cậu, bỗng nhiên thấy cậu đi đến, cô bé lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nhìn: “Cái đó… anh à… em, em… lo anh bị lạnh, thật đấy…”
Thanh Ti thực sự không thích uống trà gừng, nhưng cô bé quan tâm Nhạc Thính Phong thật lòng.
Nhạc Thính Phong véo nhẹ vào má cô bé: “Ừ, anh biết rồi…”
Du Dực ngồi nhìn hai đứa trẻ, cảm thấy hơi bị ngứa mắt, nhưng anh em trong nhà, nếu anh có gì khác nữa, thì cũng không tránh khỏi việc bé xé ra to.
Thanh Ti giơ cốc sữa trong tay lên: “Anh… anh, uống sữa trước đi.”
Du Dực vội vàng ngăn lại: “Con uống đi, anh còn mà.”
Thanh Ti lén lút bĩu môi, ba vẫn ngồi ở đây, không nhờ anh uống sữa được rồi, hic, phải tự mình uống hết, thật là buồn!
Nhạc Thính Phong đương nhiên hiểu được nỗi buồn của Thanh Ti, có điều, trước mặt cả nhà, cậu không dám nói rằng, để anh uống hộ cho.
Trà gừng đem lên rồi, mặc kệ Thanh Ti đùn đẩy thế nào, mọi người trong nhà cũng không đồng ý cho cô bé trốn uống.
Cô đành phải mím môi mím lợi cùng Nhạc Thính Phong uống mỗi người nửa cốc.
Nhiếp Thu Sính xoa đầu hai đứa trẻ: “Được rồi, đến giờ ăn sáng rồi, hôm nay các con không cần phải vội, ăn từ từ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.