“Lộ Tu Triệt, Lộ Tu Triệt…” Thầy dạy Văn lại gọi hai lần, “Rốt cuộc mắt của em bị sao thế? Bị ai đánh?”
Lộ Tu Triệt hắng giọng: “Khụ khụ… Em không sao đâu thầy, mắt em rất ổn mà.”
Cả lớp ồ lên, mẹ kiếp, rõ ràng vừa rồi ra ngoài bị người đánh, còn tưởng không ai nhìn ra sao?
Nhưng Lộ Tu Triệt không nói thì không ai dám mở miệng cả. Mọi người chỉ có thể nhìn hai người bọn họ với ánh mắt bát quái, chỉ cần không ngốc thì có thể biết ngay là Nhạc Thính Phong đánh.
Thầy dạy Văn cũng nghĩ thế, cho nên ông luôn quan sát Nhạc Thính Phong. Ông nghĩ nếu là trò ấy đánh thì sẽ nhìn thấy sự chột dạ trên gương mặt kia, dù sao vẫn còn là trẻ con, sao có thể giả vờ tốt như thế được.
Nhưng mà ông chỉ thấy vẻ bình tĩnh quá đáng trên mặt Nhạc Thính Phong, không hề thấy một chút chột dạ hay sự khác thường nào, giống như chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu vậy.
Thầy dạy Văn hỏi: “Nhạc Thính Phong, em theo Lộ Tu Triệt ra ngoài, sao mặt em ấy lại bị thương thành thế kia?”
Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp: “Cái này phải hỏi cậu ấy rồi.”
Lộ Tu Triệt lặng lẽ nhéo lòng bàn tay, nhìn đi nhìn đi, vừa rồi Nhạc Thính Phong còn lườm mình một cái, ánh mắt rõ ràng nói là: cậu nói đi, cậu nói đi, cậu dám nói thử xem.
Lộ Tu Triệt tỏ vẻ không sao hết: “Thầy, vừa rồi em không tập trung nên ngã một chút thôi, không nghiêm trọng đâu, giờ em cũng không cảm thấy đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879241/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.