Chương trước
Chương sau
Lộ Tu Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, cậu cảm thấy hình như mình chưa nghe rõ lắm.
Nhưng Nhạc Thính Phong đã đi ra ngoài, cậu vội vã đuổi theo.
Cậu vừa đuổi theo sau lưng Nhạc Thính Phong vừa nói: “Này, Nhạc Thính Phong, cậu nhắc lại xem nào, vừa rồi cậu nói gì tôi chưa nghe rõ. Cậu đi chậm chút đi, nói lại được không?”
Nhạc Thính Phong trả lời: “Nếu cậu đã muốn mời tôi tới nhà như thế, được, tôi liền thỏa mãn nguyện vọng này của cậu, cuối tuần tới nhà cậu chơi.”
Những lời vừa rồi của Lộ Tu Triệt làm Nhạc Thính Phong cảm thấy, ừm, thằng nhóc này tuy rằng chơi không đúng bài nhưng tính cách vẫn khá được.
Cậu ta ở nhà hay ở trường học đều là tiểu tổ tông vô pháp vô thiên, thế mà lại bị cậu đánh cho không thể đánh trả, chuyện này cũng đúng là không dễ dàng gì.
Chỉ cần thằng nhóc này về sau không có tâm tư lộn xộn gì với Thanh Ti, cậu cũng không ngại làm bạn với Lộ Tu Triệt.
Lộ Tu Triệt còn tưởng Nhạc Thính Phong chưa hết tức giận, chuẩn bị tiếp tục tặng quà sinh nhật cho mình, vì thế vội vàng nói: “Không, không, vẫn là thôi đi… Tôi đã nói rồi, sinh nhật của tôi là giả, tuần sau không phải sinh nhật tôi đâu, thật đấy, lần này tôi không lừa cậu, cho nên…” Cậu đừng đến thì hơn.
Nhạc Thính Phong liếc nhìn cậu một cái: “Không phải nói là bạn à? Sao lại không chào đón tôi như thế?”
“Không đánh tôi chứ?” Lộ Tu Triệt nuốt nước bọt.
Nhạc Thính Phong đi ở đằng trước: “Chỉ cần cậu thành thật, đừng lộn xộn chơi trò cân não thì tôi sẽ không đánh cậu. Cậu nói chúng ta làm bạn, tôi tới nhà cậu làm khách chắc không sao chứ?”
Lộ Tu Triệt không chắc cậu nói đùa hay thật, đành phải gật đầu: “Được… Được… chứ! Đương nhiên là hoan nghênh… vô cùng.”
Chỉ cần không đánh cậu thì nói gì cũng được.
Lộ Tu Triệt buồn bực quay về lớp học, hiện tại trong lòng cậu đã có bóng ma với Nhạc Thính Phong, mắt phải còn không mở nổi ra nữa, aizz, cuối cùng vẫn phải mang một đôi mắt gấu trúc.
Lộ Tu Triệt cậu lần này coi như ném hết mặt mũi trước mặt bạn học rồi.
Nhạc Thính Phong a Nhạc Thính Phong, quả nhiên là khắc tinh của cậu. Có cậu ta ở đây, cậu thật sự rất xui xẻo.
Đến cửa lớp học, Lộ Tu Triệt bỗng nhiên nhớ ra, không đúng, cuối tuần tới nhà của cậu chẳng phải là tới địa bàn của cậu rồi sao? Dù Nhạc Thính Phong có ba đầu sáu tay thì cũng chỉ có thể mặc cho cậu bài bố.
Lộ Tu Triệt lập tức vui vẻ trở lại, chỉ cảm thấy tinh thần thư thái, rồi Nhạc Thính Phong sẽ sớm rơi vào tay cậu thôi.
Giờ khắc này, Lộ Tu Triệt rất muốn ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, Nhạc Thính Phong, cậu cứ chờ đấy cho bản thiếu gia.
Nhạc Thính Phong bước vào cửa lớp: “Báo cáo…”
Thầy dạy Văn: “Vào đi.”
Nhạc Thính Phong tiến vào, Lộ Tu Triệt đi theo phía sau, lúc cậu tiến vào, vui vẻ quá nên quên cúi đầu, cả lớp đều nhìn thấy mặt cậu.
Thầy Văn vốn đang giảng bài, thấy hai mắt cậu sưng vù thì vội hỏi: “Lộ Tu Triệt, mắt em sao thế?”
Lộ Tu Triệt sửng sốt, Nhạc Thính Phong ở đằng trước xoay người nhìn cậu một cái.
Một cái liếc mắt kia làm Lộ Tu Triệt lạnh lẽo khắp người, sự hưng phấn trong lòng cũng lập tức bay biến.
Mẹ kiếp, cậu quên mất, cuối tuần ở nhà hai ngày nhưng đi học tận năm ngày đấy.
Cho dù cậu thu thập Nhạc Thính Phong một lần, nhưng đi học lỡ như bị cậu ta đòi lại nợ, cái này… hình như rất không có lời đúng không?
Lộ Tu Triệt run run, may mà vừa rồi cậu phản ứng mau, nếu không thì xong đời rồi.
Nếu nói ra ai đánh, tên yêu quái Nhạc Thính Phong này nhất định sẽ thu thập cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.