Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong hơi cúi người một chút với thầy giáo rồi cũng quay về chỗ ngồi.
Thầy giáo Văn nhìn bọn họ cực kỳ bất đắc dĩ, càng đáng tiếc nhiều hơn, cơ hội tốt thế này chẳng lẽ lại bỏ qua sao?
Mắt của Lộ Tu Triệt rõ ràng bị người ta đánh, sao trò ấy lại không thừa nhận chứ?
Chẳng lẽ là vì… Nhạc Thính Phong ở đây nên trò ấy không dám?
Đúng, nhất định là như thế, có lẽ ông ta nên lén gọi điện cho ông Lộ, trực tiếp nói cho ông ấy chuyện này.
Thầy dạy Văn hạ quyết tâm, âm trầm nhìn Nhạc Thính Phong một cái, thằng nhóc này chắc chắn có vấn đề.
Ông nhìn thấy Lộ Tu Triệt nói chuyện riêng với Nhạc Thính Phong, quan hệ của hai đứa này xem ra… cũng không tệ lắm, chẳng lẽ không phải là Nhạc Thính Phong đánh?
Lộ Tu Triệt thấp giọng nói: “Aizz, cậu bị nghi ngờ rồi, thật không thể trách tôi được nha.”
Nhạc Thính Phong lấy sách giáo khoa Văn ra: “Thực ra cậu có thể nói mà.”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Không, không, không, cậu coi Lộ Tu Triệt tôi là người nào chứ? Tôi là loại người bán bạn bè như thế sao? Tuy rằng là cậu đánh, nhưng mà… tôi cũng không phải loại tiểu nhân. Tuy rằng tôi khó chịu trong lòng thật, nhưng mà tôi sẽ nghĩ cách để mạnh lên, sau đó tìm cậu báo thù.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, cậu thích Lộ Tu Triệt ở tính cách này, ít nhất không phải là người xảo trá.
Nửa giờ còn lại, thầy dạy Văn đã không còn tâm tình dạy học nữa, vất vả lắm mới chờ đến hết tiết, ông ta vội vàng quay về văn phòng.
Sau khi tới văn phòng, ông ta tìm được chủ nhiệm lớp, nói: “Cô Tống, chắc cô có số điện thoại của phụ huynh em Lộ Tu Triệt đúng không?”
“Có, làm sao thế?” Tuy rằng cô Tống cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn gật đầu.
Thầy văn: “Là thế này, hôm nay trong giờ học của tôi, Lộ Tu Triệt bị Nhạc Thính Phong kéo ra ngoài, sau một lúc, đến lúc quay về thì mắt phải trò ấy sưng lên, rõ ràng là bị người ta đánh. Nhưng tôi hỏi trò ấy thì trò ấy lại bảo tự mình bị ngã. Tôi cảm thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề. Tôi lo lắng Lộ Tu Triệt bị người ta uy hiếp nên mới không dám nói ra. Cho nên tôi nghĩ nên nói chuyện này với cha của trò ấy. Nếu chúng ta cứ mặc kệ, để cha trò ấy biết thì chắc chắn ông ấy sẽ tới trường tìm chúng ta gây phiền. Cô nói có đúng không?”
Cô Tống cực kỳ kinh ngạc: “Lộ Tu Triệt bị đánh ư, sao có thể chứ?”
Thầy dạy Văn gật đầu: “Thật đó, cực kỳ thật luôn đó cô Tống, cả lớp đều nhìn thấy. Giờ con mắt đó đã sưng vù. Một đứa trẻ đang yên đang lành lại trở thành đáng thương như vậy.”
“Tôi đi xem.”
Cô Tống định đứng lên nhưng đã bị giáo viên dạy Văn ấn xuống, “Cô Tống, cô đợi chút, vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi nghĩ Lộ Tu Triệt bị người ta đe dọa nên mới không dám nói, tôi rất lo lắng… Trò kia cũng ở trong lớp, nếu mà cô đi, sợ là trò ấy cũng sẽ không nói gì đâu.”
Cô Tống cười cười: “Nghe ý tứ của anh thì đã đoán ra người đánh Lộ Tu Triệt rồi ư?”
“Aizz, tôi chỉ hơi nghi ngờ thôi, cho nên muốn nói với cha của Lộ Tu Triệt một chút, sau đó điều tra rõ là ai làm. Bởi vì lúc đó tôi cũng có mặt nên tôi là người biết chuyện này rõ ràng nhất, cho nên… Tôi mới tìm cô Tống để xin số điện thoại của cha Lộ Tu Triệt. Sau đó kể cho ngài ấy nghe, miễn cho ngài ấy hiểu lầm trường học của chúng ta, có đúng không?”
Tuy rằng giáo viên Ngữ văn nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ biểu đạt lại cực kỳ rõ ràng.
Tóm lại chính là, cô mau đưa số điện thoại đây cho tôi, còn lại cô đừng có xen vào, chuyện này để tôi giải quyết là được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.