Trải qua chút nhạc đệm không thoải mái trên máy bay, Nhạc Thính Phong xuống dưới, lấy hành lý của mình rồi đẩy hành lý đến cửa ra.
Cậu vẫn đang tìm người đi đón mình, rốt cuộc cũng nghe thấy có người gọi cậu: “Thính Phong.”
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nhạc Thính Phong nhìn thấy Du Dực đang bước tới phía cậu, nổi bật như hạc trong bầy gà. Du Dực phụ giúp cậu đẩy hành lý, cậu chào hỏi: “Chào chú Du!”
Du Dực xoa nhẹ đầu cậu, nói: “Tiểu tử, đến thủ đô mà vẫn ra vẻ không vui vậy?”
Du Dực muốn tiếp lấy hành lý từ tay Nhạc Thính Phong nhưng cậu không chịu.
“Cháu phải tự mình đến đây, làm sao có thể vui vẻ chứ?”
Nếu Nhạc Thính Phong không để anh cầm thì Du Dực cũng không nói gì nữa, anh hỏi: “Vậy là do bản thân cháu không muốn tới thủ đô hay do ba mẹ cháu không thương lượng với cháu mà đã tự tiện chủ trương đưa cháu tới đây?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy Du Dực dường như vô cùng hiểu rõ cậu, bèn đáp lời: “Do cái thứ hai.”
Du Dực cười nói: “Chỉ cần không phải do nguyên nhân thứ nhất là được rồi. Chuyện cháu tới đây, chú vẫn chưa nói với Thanh Ti đâu. Nếu con bé thấy cháu thì không biết nó sẽ vui mừng đến thế nào. Đến giờ con bé tan trường rồi, cháu có muốn theo chú đi đón tiểu công chúa nhà chúng ta tan học không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được!”
Trên đường, Du Dực nói với Nhạc Thính Phong: “Đã tới thủ đô thì cứ coi đây là nhà của cháu, không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879148/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.