Chương trước
Chương sau
Cô ta xị mặt nói: “ Đúng thế thầy Lưu. Ban đầu trong số các giáo viên chủ nhiệm chúng ta, thầy phản đối lớn nhất, nói cái gì mà tuyệt đối không thể để Thính Phong vào lớp, còn nói cái gì mà con sâu làm rầu nồi canh, bây giờ sao thầy không nói như vậy nữa? Thầy Lưu làm người không thể lá mặt lá trái như vậy được?”
“Đúng thế. Đúng thế. Để tôi nói, dù thế nào cũng phải để Thính Phong thi xong, sau đó để em ấy tự quyết định vào học ở lớp nào. Chúng ta… đều nói bớt đi vài câu. Đứa trẻ này tự có chủ kiến, em ấy sẽ có chủ định của riêng mình.”
Giáo viên chủ nhiệm các lớp khác nhao nhao lên đồng ý, mặc dù đều nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn tranh cãi nhau, không ai nhường ai.
Trong khi các giáo viên chủ nhiệm khối 8 khó khăn lắm mới yên tĩnh lại, chuẩn bị chờ Nhạc Thính Phong thi tiếng Anh xong, sẽ tiếp tục dốc hết sức lực giành người thì có một giáo viên toán khối 9 cầm bài thi của Nhạc Thính Phong cảm thán nói: “Với trình độ của Nhạc Thính Phong, hoàn toàn có thể nhảy thẳng lên lớp 9.”
Các giáo viên khối 8 nhốn nháo tức giận.
Song một câu của giáo viên Toán này đã khiến các giáo viên khối 9 chỉ đến xem bỗng chốc tỉnh ngộ.
Đúng thế, nếu Nhạc Thính Phong đã làm được câu hỏi khó đến học sinh khối 9 làm còn khó khăn, vậy cậu bé hoàn toàn có thể nhảy thẳng từ lớp 7 lên lớp 9.
Thành tích tốt lại còn là một học sinh thiên tài, ai lại không muốn chứ? Các giáo viên khối 9 đương nhiên cũng muốn giành.
Vốn dĩ cạnh tranh đã vô cùng kịch liệt, bây giờ giáo viên khối 9 cũng tham gia vào, mùi thuốc súng trong hội trường càng thêm nồng nặc.
Các học sinh đến xem đều trợn tròn mắt.
Thấy dáng vẻ điên cuồng của các giáo viên, Nhạc Thính Phong này đúng là…thiên tài.
Hiệu trưởng thấy các giáo viên ngày thường khá đoàn kết, đa số đều rất nhã nhặn lịch sự, bắt đầu tranh giành học sinh, đúng là còn đáng sợ hơn những người đàn bà chợ búa chua ngoa đanh đá thực sự là vì tranh giành người mà bất chấp thể diện.
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, cười xòa nói: “Thị trưởng Hạ, khiến ngài chê cười rồi. Thực sự là đứa trẻ Thính Phong này quá xuất sắc. Đừng nói là những giáo viên kia, nếu như tôi trẻ ra 10 tuổi vẫn còn dạy học như năm xưa, nói gì tôi cũng phải giành người về lớp tôi.”
Hạ An Lan cười nhạt nói: “Đúng thế, chỉ có thể trách con trai tôi quá xuất sắc…”
Anh không hề khiêm tốn, khá là kiêu ngạo và tự hào.
Hôm nay có thể nói Nhạc Thính Phong lập thành tích khiến ai nấy dều kinh ngạc, thực sự là khiến anh nở mặt nở mày. Hôm nay, nếu như là Mi Mi có ở đây, đoán chừng cô sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.
10 phút nghỉ giữa giờ trôi qua rất nhanh, các giáo viên tranh cãi không ngừng nghỉ cuối cùng cũng không có kết quả. Ai cũng muốn, ai cũng không muốn buông tay.
Tiết thứ ba, thi tiếng Anh. Lần này Nhạc Thính Phong chỉ mất có 30 phút đã làm xong tất cả các câu hỏi. Đối với Nhạc Thính Phong thì bài thi tiếng Anh là bài thi dễ nhất trong ba bài thi.
Sau khi cậu bé nộp bài xong, các giáo viên tiếng Anh kích động đến mức muốn đến ôm Nhạc Thính Phong.
Có cần giỏi như vậy không? Có cần…kinh khủng như vậy không?
Cả bài thi chỉ có thể trừ một điểm, chính là có một từ đơn viết sai thứ tự của hai chữ cái, những chỗ khác có tìm cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Nhạc Thính Phong nhìn vẻ mặt của các giáo viên cũng biết hôm nay cậu thi đạt rồi.
Cậu bé dùng thành tích của mình tát một cái tát vang dội vào mặt tất cả mọi người trong trường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.