Nhưng trong lòng Nhạc Thính Phong lại không có bao nhiêu cảm giác thành tựu. Nếu là trước kia, có lẽ lúc này cậu đã cực kỳ kiêu ngạo. Vậy mà cậu lại làm một chuyện khiến mọi người đều không dám tin. Thậm chí đến chính cậu trước đây cũng sẽ không tin, bản thân lại có thể đạt được kết quả này.
Không biết có phải bởi sự xuất hiện của Hạ An Lan hay không mà trong một thời gian ngắn, Nhạc Thính Phong cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân mình, giống như cởi bỏ đi bộ áo choàng non nớt, cả người đều thay đổi khác trước. Cậu không biết thay đổi như vậy là tốt hay là xấu.
Nhưng trước mắt cậu không hề ghét sự thay đổi hiện tại.
Hạ An Lan đứng dậy, giơ ngón tay cái tán thưởng nhìn Nhạc Thính Phong. Hạ An Lan nhìn cậu bé từ xa trong ánh mắt ngập tràn sự khích lệ và kiêu ngạo, tự hào.
Nhạc Thính Phong bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Cậu lập tức quay đầu đi không nhìn Hạ An Lan nữa, cố gắng ổn định tâm trạng của mình.
Trong thời khắc vừa thoáng qua, Nhạc Thính Phong thực sự đã cảm nhận được một cảm giác ấm áp khác lạ.
Cho dù cậu có ghét, có không thích Hạ An Lan thế nào đi chăng nữa, nhưng Nhạc Thính Phong cũng không thể phủ định, người đàn ông đa mưu túc trí này đã cho cậu thứ mà người ba ruột của cậu cũng chưa từng đem lại.
Thính Phong không biết đó có phải là tình thương của người cha hay không, nhưng cậu càng ngày càng cảm thấy chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879113/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.