Chương trước
Chương sau
“Còn dặn tôi đặc biệt là hai câu hỏi cuối cùng nhất định phải ra khó. Tôi đây cũng là nghe theo ý kiến của mọi người mà.”
Sắc mặt của những người khác lập tức trở nên khó coi: “Ban đầu…Ban đầu chúng tôi cũng chỉ là cho ý kiến mà thôi. Ai ngờ thầy Triệu lại nghe theo thật…”
Thầy Triệu tức hộc máu. Thời khắc quan trọng cuối cùng cũng nhìn rõ nhân phẩm cũng những người này. Người nào người nấy vì giành học sinh, thật là lời gì cũng có thể nói ra.
Trong lúc các giáo viên Toán đang tranh cãi nhau thì Nhạc Thính Phong đã đặt bút xuống, viết xong rồi.
Cậu bé liếc nhìn thời gian, vậy mà lại tốn nhiều thời gian hơn thi Văn, chỉ còn 3 phút là hết tiết, hai câu hỏi cuối cùng tốn hơi nhiều thời gian.
Không biết ai hô lên: “Nhạc Thính Phong dừng làm bài rồi.”
Các giáo viên dừng tranh cãi, lũ lượt đứng dậy, ngẩng đầu lên, muốn xem tình hình của Nhạc Thính Phong.
“Đây là làm xong rồi hay là bỏ cuộc.”
“Hình như là… làm xong rồi.”
“Nếu như đến hai câu hỏi này em ấy cũng có thể giải được, vậy thì… em ấy quá giỏi rồi.”
Nhạc Thính Phong dùng hai phút cuối cùng kiểm tra một lượt hai câu hỏi cuối cùng. Bây giờ cậu bé cũng không nhìn ra bất kỳ lỗi sai nào. Cậu bé đặt bài thi xuống, quyết định nộp bài: “Các thầy cô, em làm xong rồi.”
Tất cả các giáo viên Toán bao gồm cả giáo viên Toán khối 8, khối 9 đều lập tức xông lên. Bọn họ đều quá mong chờ đáp án hai câu cuối của Nhạc Thính Phong. Nếu như đến hai câu cuối này, cậu bé cũng có thể giải được, vậy thì dùng hai chữ thiên tài để miêu tả cậu bé còn quá nhẹ.
Nhạc Thính Phong thấy nhiều người xông đến như vậy, đã tránh trước sang một bên.
Những giáo viên kia giống hệt với các cô các bác đi tranh cướp hàng giá rẻ ngoài chợ, vù vù xông đến vây kín bàn giáo viên Nhạc Thính Phong ngồi làm bài, cấp tốc phân chia giấy nháp và bài thi của cậu bé.
Không lâu sau, những tiếng kinh ngạc thán phục liên tục truyền ra từ trong đám người.
Thầy Triệu nhìn đáp án được trình bày theo từng bước rõ ràng, hoàn toàn không dám tin. Đây là đề bài mà hắn ta vắt kiệt trí óc mất hai ba ngày mới nghĩ ra, vỗn cho rằng Nhạc Thính Phong chắc chắn không thế giải được hai câu này. Nhưng ai ngờ, cậu bé không những giải được còn giải hết sức trọn vẹn.
Cho dù có muốn bới lông tìm vết cũng không thể tìm ra lỗi sai, thầy Triệu đã không biết nên dùng từ gì để hình dung sự khiếp sợ trong lòng hắn.
Một học sinh cá biệt nổi tiếng khắp cả trường trong chớp mắt trở nên giỏi như vậy, bảo người ta làm sao mà tin được?
Thầy Triệu nhìn Nhạc Thính Phong nói: “Vậy mà em lại trả lời đúng cả câu hỏi này, em…mấy ngày hôm nay rốt cuộc em học như thế nào? Vì sao đến câu hỏi khó như vậy em cũng biết làm?”
Nhạc Thính Phong cau mày: “Thầy nói giống như em không nên biết vậy.”
“Thầy…”
Giáo viên chủ nhiệm lớp một khối 8 đột nhiên bước lên một bước chặn trước mặt thầy Triệu: “Thính Phong, em rất giỏi. Thầy xin lỗi vì trước kia đã hiểu lầm em. Thầy thật lòng hoan nghênh em đến lớp 8-1 của thầy. Em yên tâm đến lớp thầy, tuyết đối không có bất kỳ nghi ngờ về chuyện của em.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 8-2 không vui nói: “Thầy Lưu, thầy làm như vậy là không đúng. Thính Phong vẫn chưa thi xong, hơn nữa vào lớp nào phải xem ý kiến của em ấy. Mặc dù tôi cũng rất muốn Thính Phong đến lớp 8-2 của chúng tôi, nhưng mà tôi tôn trọng ý kiến của em ấy.”
Giáo viên chủ nhiệm lớp 8-4 là một cô giáo dạy tiếng Anh. Cô ta đang đợi Thính Phong thi xong, không ngờ chưa thi tiếng Anh mà giáo viên chủ nhiệm lớp 8-1, lớp 8-2 đã bắt đầu giành người, đúng là không biết xấu hổ.
Các người không cảm thấy mặt bị đánh sưng vù sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.