Ánh mắt của Hạ An Lan vẫn luôn nhìn vào Nhạc Thính Phong đang ở trên bục giảng. Mặc dù tốc độ giải bài của cậu bé nhanh nhưng lại rất ung dung, điều này chứng tỏ trong lòng cậu bé đã có đáp án của từng câu hỏi.
Anh cười nhạt nói: “Ngoài sức tưởng tưởng của mọi người sao? Ông không cảm thấy thằng bé vẫn luôn là học sinh xuất sắc nhất, chỉ là trước kia không ai chịu tin tưởng mà thôi sao?”
Hạ An Lan nói ra câu này, hiệu trưởng cảm thấy trên mặt mình giống như bị tát một cái. Đây… là sự thực, cả trường đâu có mấy người thực sự tin tưởng Nhạc Thính Phong.
Hiệu trưởng hắng giọng nói: “Đúng. Đúng. Đúng. Chuyện này… Về chuyện em ấy bị đối xử khi ở lớp cô Ngô lần trước tôi cũng có nghe nói. Xin ngài yên tâm! Phòng đào tạo của nhà trường quyết định ghi lỗi và xử phạt những học sinh đã bôi nhọ và nói xấu Thính Phong. Đợi đến thứ hai tuần sau trong buổi lễ chào cờ, chúng tôi sẽ bắt các em ấy kiểm điểm dưới cờ và xin lỗi Thính Phong trước toàn trường.”
Hạ An Lan gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Xin lỗi, đây là những học sinh đó nợ Thính Phong, anh sẽ không nói “không cần nữa”.
Gây ra lỗi thì nhất định phải nhận.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, những câu hỏi còn lại trong đề thi của Nhạc Thính Phong cũng càng ngày càng ít. Các giáo viên Toán đã kích động hai mắt đỏ ửng. Thậm chí một số giáo viên chủ nhiệm đã hăm he xắn tay áo lên chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/879110/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.