Chương trước
Chương sau
Sau những lời Hạ An Lan nói ra, đối phương ai nấy đều trợn tròn mắt.
Giá tiền phải tương tứng với thương tích!
Lần đầu tiên nghe thấy những lời như vậy.
Im ắng một hồi lâu, gã đàn ông bị thương đó định thần lại được, hét lên: “Để nó đánh, để nó đến đây, ông đây không tin, nó dám đánh chết ông thật... Nó là cái thá gì, đánh chết tôi thật, sẽ có pháp luật trừng trị nó! Để nó đánh! Tôi xem nó có dám không?
Cặp vợ chồng còn lại, lúc nãy còn đang lo lắng, cảm thấy mình không bị đánh, không có lý do gì để tống tiền nhà họ Nhạc. Vừa nghe Hạ An Lan nói vậy, liền vội vàng đáp: “Đúng vậy, để nó đánh, xem nó có dám đánh chết chúng ta giữa ban ngày ban mặt thế này không?”
Bây giờ hắn còn đang mong bị Nhạc Thính Phong đánh cho một trận mới được, như vậy mới dễ đòi tiền!
Chỉ cần Nhạc Thính Phong động vào hắn, dù chỉ là động đến quần áo, hắn cũng sẽ lập tức ngã lăn ra, không động đậy.
“Em họ tôi sắp dẫn cảnh sát đến đây rồi, đến lúc đó để cảnh sát nhìn xem, chúng ta bị đánh như thế nào, để cảnh sát đối phó với bọn chúng.”
Hạ An Lan mỉm cười nhìn những người muốn tống tiền bọn họ lúc đó đang đứng trước mặt anh, thực sự anh đã không quản những chuyện thế này nhiều năm nay rồi, ai dà, nghĩ lại năm đó, thủ đoạn của anh đơn giản mà tàn bạo, nếu không phải vì vướng Nhạc Thính Phong và các thầy cô giáo ở đây, tàn bạo quá, cũng không tốt, thì anh cũng không đến nỗi chưa dọn dẹp xong vụ này.
Sau này con trai vẫn phải đến trường học tiếp, không thể để thầy cô giáo cảm thấy nó quá bạo lực.
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ, không tồi, xem ra gan các người đều to đấy. Tôi đây lại thích những người to gan, các người đang làm rất tốt!”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn những người đó, trợn ngược mắt lên, một lũ ngu ngốc không có đầu óc.
Hạ An Lan quay đầu lại nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong... con hay là cha ra tay?”
Nhạc Thính Phong xắn tay áo lên: “Để con! Dù sao thì con cũng chưa đủ tuổi, vậy nên... con thử xem, cấp trên của cha dượng lợi hại như thế nào!”
Cậu không hề đang nói đùa, cũng không bỡn cợt, cậu thực sự muốn xem xem, Hạ An Lan có thể đẩy bọn họ đi đến chỗ nào nữa!
Nhạc Thính Phong nhấc chiếc ghế lên, đi đến gần.
Cô giáo Ngô vội vàng ngăn cậu lại: “Thính Phong, em đừng, em bình tĩnh đã, nhất định đừng làm bừa. Thời buổi này sao có thể giết người chứ? Em chỉ cần đập tay xuống thôi, là cả đời này coi như xong, em có biết không hả?”
“Hạ tiên sinh, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy. Anh là người lớn rồi, Thính Phong mới chỉ là một đứa trẻ mà?”
Hạ An Lan gật đầu: “Cô giáo Ngô nói đúng, đúng là không thể để cháu ra tay, dù sao thì cháu còn nhỏ tuổi…”
Cô giáo Ngô lật đầu lia lịa, đúng đó, đúng đó, một đứa trẻ nhỏ như thế này, làm sao có thể để nó ra tay giết người được, điều này quá là tàn nhẫn.
Cô tưởng rằng Hạ An Lan hiểu ra rồi, nhưng không thể ngờ rằng, Hạ An Lan nói ngay câu tiếp theo: “Thính Phong chưa trưởng thành, còn yếu lắm, bảo nó đánh chết một người là quá tốn sức.”
Nhạc Thính Phong giật giật khóe miệng, lão hồ ly già này muốn làm gì?
Con ngươi trong mắt cô giáo Ngô sắp rơi ra đến nơi rồi, đây là muốn làm gì? Bọn họ có ý gì đây?
Hạ An Lan mỉm cười, “Không thì thế này đi, tôi là một người rất dễ nói chuyện, tôi cũng không muốn làm khó cái vị, cũng không cần mạng của các vị, hai nhà các vị không phải đều cần tiền đúng không? Nhưng các vị nhìn xem, trong bốn người các vị, chỉ có một người bị thương, mà lại đòi tôi nhiều tiền như vây, như thế không hay lắm đúng không? Cho dù các vị muốn tôi mất tiền oan, thì cũng phải tìm được lý do thuyết phục tôi chứ?”
Bốn người kia sững sờ, hắn ta muốn gì đây, có lẽ không hề đơn giản như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.