Chương trước
Chương sau
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh cười nhếch mép, cứ để bọn họ đắc ý một lúc đi, xem tí nữa lão hồ ly già sẽ xử lý bọn họ thế nào?
Cô giáo Ngô tức đến phụt máu mồm, trên đời này sao lại có loại người trơ trẽn như vậy chứ!
Bộ mặt thèm tiền quá khó coi!
Người phụ nữ đó vui mừng đáp: “Còn, tất nhiên là vẫn còn…”
Không cần biết bà ta đưa ra những điều kiện hoang đường như thế nào, Hạ An Lan cũng đều gật đầu, nói là nên phải vậy, cảm giác hiền như bông vậy, không hề tức giận chút nào.
Ngay cả những thầy cô giáo có mặt lúc đó cũng không chịu đựng nổi, nhưng Hạ An Lan vẫn đang nói: “Được, có thể!” Sau đó tiếp tục hỏi xem đối phương còn đòi hỏi gì nữa không.
Đến khi người đàn bà đó thực sự không nghĩ ra được lý do gì nữa, mới chịu thôi, cuối cùng bà ta nói: “Cứ vậy đã, sau này nếu có cần gì nữa, thì tôi sẽ bổ sung sau.”
Sự phối hợp của Hạ An Lan lúc đó, khiến bà ta quên mất lúc mới bước vào, là ai bảo Nhạc Thính Phong lấy ghế phang chồng bà ta.
Bà ta vẫn cứ tưởng rằng, Hạ An Lan là một người đàn ông tốt tính hiền lành.
Hạ An Lan nhẫn nại hỏi: “Chỉ thế thôi đúng không, không còn gì nữa?”
Bà ta ra vẻ rộng lượng, nói: “Cứ thế đã.”
Hạ An Lan gật đầu: “Những điều chị nói tôi thấy đều rất đúng, chúng tôi cũng nên bồi thường, chỉ là, phải có một con số cụ thể, chị nói xem chúng tôi nên bồi thường bao nhiêu mới đủ?”
Người đàn bà đó đưa mắt nhìn chồng, chồng bà ta đưa tay ra hiệu cho bà ta, “5”.
Thế nên người đàn bà đó liền mở mồm nói: “500 vạn, đúng, 500 vạn, tôi nói cho anh biết, anh đừng thấy nhiều, đây là đã nể tình anh thái độ tốt rồi đấy, tôi rất giữ thể diện cho anh. Nếu là người khác, thì không thể nào ít hơn 800 vạn. Dù sao con trai anh cũng đã đánh vỡ đầu chồng tôi, cái đầu quan trọng như thế nào chứ, về sau không giữ gìn khéo còn có dị tật lâu dài.”
Cô giáo Ngô tức đến nỗi muốn chửi đổng: “Các người điên rồi sao?”
Nhưng ai ngờ rằng, Hạ An Lan lại vẫn gật đầu: “Vâng, 500 vạn không nhiều… cho dù là 800 vạn, cũng phù hợp.”
Hai vợ chồng bà ta mừng rỡ, trời ơi, không ngờ lại dễ dàng đến thế, biết trước thì đã đòi nhiều hơn rồi.
Con ngươi mắt của cô giáo Ngô sắp rơi ra đến nơi rồi, tay Hạ An Lan này có bệnh chắc, đầu óc hắn có phải có vấn đề rồi không, hay là nhà nhiều tiền quá không biết ném đi đâu, 500 vạn cơ đấy, nói chi là chi, lại còn nói không nhiều, hắn bị teo não rồi sao?
Chỉ có Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh là cực kỳ hào hứng, cậu đợi nhát dao cuối cùng mà Hạ An Lan xuất ra.
Quả nhiên, không lâu sau, Hạ An Lan liền nói: “Dùng 500 vạn để đổi lấy một mạng người thực sự quá hời.”
Nhạc Thính Phong cười lên thành tiếng, thấy chưa, cậu đã bảo rồi, lão hồ ly già Hạ An Lan này không dễ xoay xở vậy đâu, dụ dỗ xong rồi, cũng đã đến lúc nên ném dao ra.
Cô giáo Ngô và những người khác sững sờ, đây là ý gì?
Người đàn bà đó vẫn đang dương dương tự đắc, nghe thấy vậy, liền sững người, sau khi phản ứng lại rồi, liền kêu lên: “Anh… anh nói gì, cái gì mà 500 vạn đổi lấy một mạng người?”
Hạ An Lan chỉ vào gã đàn ông đó: “Mạng của hắn.”
Người đàn bà đó kêu la: “500 vạn đó, là anh bồi thường cho nhà tôi, anh muốn lấy mạng gì nữa?”
Hạ An Lan nhíu mày: “Không phải chỉ đã đồng ý rồi sao? Sao lại không giữ lời vậy?”
“Anh đánh rắm, tôi đồng ý cái gì rồi, tôi đã nói cầm 500 vạn tệ là có thể mua được mạng của chồng tôi bao giờ vậy?”
“Lúc nãy chị đã đồng ý rồi, giá tiền mà chị đưa ra rất hợp với vết thương của anh nhà, 50 vạn một cái chân, thêm 100 vạn nữa một cánh tay, 500 vạn… thế thì còn không phải là một mạng người sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.