Chương trước
Chương sau
Muốn Tô Ngưng Mi, con tiện nhân cắm sừng tôi phải thân bại danh liệt, khiến cô ta và tên gian phu kia phải mang tiếng xấu bị người đời công kích.
Nhưng bây giờ, tất nhiên hắn không dám nghĩ thế nữa.
Trong tình thế bây giờ, mọi chuyện đã không thể rõ ràng hơn được nữa, đó không thể là những thứ hắn có thể muốn được, hắn đang là tù nhân đấy. Chẳng may khiến người ta không vui, người ta sẽ tặng cho hắn một tờ giấy chứng nhận tử vong. Ở trong nước, hắn không có quyền, không có tiền, không có quan hệ, hắn không có gì cả, Hạ An Lan muốn động đến hắn, cơ bản chỉ giống như phủi bụi mà thôi.
Lần này Nhạc Bằng Trình khôn ngoan hiếm có, hắn biết rằng lúc này không thể đưa ra bất cứ điều kiện gì quá đáng cả, thế nhưng, hắn lại không đành lòng.
“Các người… các người cho tôi một khoản tiền, thả thôi… thả tôi về Mỹ. Các người muốn kết hôn, hay muốn thế nào, không liên quan gì đến tôi.”
“Nghe có vẻ không quá đáng chút nào.”
“Đúng đúng, đúng vậy, không quá đáng chút nào, các người cắm… tôi, tôi cũng không tính toán với các người, các người cho tôi rời đi….thả tôi về Mỹ.” Chỉ cần quay lại Mỹ, bọn họ sẽ không làm gì được hắn, đến lúc đó hắn có thể đi tìm Chu phu nhân, liên kết với bà ta, sau đó cùng nhau phản công gián chết hai đứa gian phu dâm phụ đó.
Nhạc Bằng Trình còn chưa kịp nghĩ xong, đã nghe thấy Hạ An Lan nói: “Tôi nghĩ bây giờ anh đang nghĩ thầm rằng, về Mỹ trước đã, rồi tìm Chu phu nhân, sau đó liên kết với bà ta quay lại xử lý tôi đúng không?”
Nhạc Bằng Trình rùng mình: “Tôi không có… không có nghĩ như vậy, thật đấy!”
Hắn cúi gầm đầu xuống không dám nhìn Hạ An Lan thêm nữa, không ngờ gã đàn ông này lại biết trong đầu hắn nghĩ gì, hơn nữa còn đoán được không sai chút nào, quá đáng sợ!
Hạ An Lan mở rộng tay, cười rộng lượng: “Không sao, trong đầu anh nghĩ gì không quan trọng. Hơn nữa, suy nghĩ của anh là tư duy của một người bình thường, tôi cũng có thể lý giải được, có điều, yêu cầu cũng anh cũng rất bình thường, chỉ là… tôi không thể đáp ứng mà thôi.”
“Anh… anh không đáp ứng, thế anh còn hỏi tôi muốn gì? Con người anh còn có chút thành ý nào không?” Nhạc Bằng Trình vừa nghe thấy không để hắn về Mỹ, lập tức hoảng hốt.
Không để hắn quay về Mỹ, lẽ nào để hắn ở trong nước cả đời, sống một cuộc đời không bằng con chó như bây giờ?
Hạ An Lan chậm rãi đáp: “Thành ý là từ cả hai phía, anh muốn gì, thì phải lấy thành ý tương ứng ra đã, không thì, làm sao tôi có thể khiến anh thỏa nguyện được, thế thì tôi còn khác gì thẳng ngốc. Thực ra, tôi nghĩ anh nhất định phải biết rõ một điều, anh đã về đây rồi, thì anh sẽ mãi mãi không bước ra khỏi ranh giới quốc gia. Tôi cũng hy vọng năm nào anh cũng vung tay tiêu những khoản ngoại tệ lớn chảy ra từ đất nước chúng ta.”
Nhạc Bằng Trình cảm thấy tầng băng trên người mình càng ngày càng dày, hai hàm răng đập vào nhau lập cập: “Anh, anh muốn… tôi nói gì?”
“Chủ động một chút, biết điều một chút, nhìn rõ hiện thực, đưa ra lựa chọn đúng.”
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh xem, cảm thấy vô vị: “Nhanh lên có được không, giờ này rồi, cháu rất buồn ngủ.”
“Thính Phong, Thính Phong, con là con trai của cha, cha là cha đẻ của con. Mặc dù bao năm nay cha có lỗi với con, thế nhưng, thế nhưng… cha bị đuổi ra nước ngoài, cha không quay về được, cha muốn đối xử tốt với con cũng không được. Dù sao con cũng là con trai của cha, lẽ nào con nhẫn tâm nhìn cha... bị đối xử thế này hay sao? Lẽ nào con có thể đứng đó nhìn cha chết sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.