Du Dực mỉm cười, biểu cảm trên mặt cũng rất ôn hòa, không nhìn ra chút dáng vẻ chất vấn nào.
Nhưng Hạ Như Sương lại từ trên người anh cảm nhận được một luồng sát khí, như vô số thanh đao bay đến, muốn cắt xé ả ra.
Không chảy máu, nhưng còn đau hơi gấp trăm lần.
Vì ả đã cảm nhận được sau câu hỏi của Du Dực, ánh mắt ông bà Hạ nhìn ả đã thay đổi rõ rệt, họ vốn rất cảm kích ả, nhưng câu nói của Du Dực đã khiến cảm kích trong họ dần tiêu tan.
Hạ Như Sương nắm chặt tay, vẻ mặt ả nghiêm nghị, "Du Dực, chú nói vậy là có ý gì? Tôi phải xác định chắc chắn, sau đó mới có thể nói với chú và dì chứ? Tuy Thu Sính và dì lúc trẻ rất giống nhau, nhưng việc này tôi phải thận trọng, dù gì người giống nhau trên đời này, cũng không phải không có, chỉ khi tôi xác định xong, mới đem việc này nói với dì và chú, bằng không, há chẳng phải khiến họ vui mừng hụt một chuyến sao?"
Ông Hạ gật đầu: "Như Sương… làm đúng lắm, việc này thận trọng một chút, cũng nên thôi!"
Du Dực liền gật đầu: "Ba nói rất đúng, việc này phải thận trọng, nhưng… theo con biết chị dâu đã biết việc này từ sớm rồi?"
Sắc mặt của ông bà Hạ lập tức thay đổi: "Cái gì?"
Du Dực xoay người hỏi: "Chị dâu, chị vừa nói hình như không đúng lắm, tôi vừa đến Hải Thành đã lập tức đến bệnh viện thăm chị, chị quên rồi sao, lúc đó dây chuyền của Thu Sính rơi ra khi chị nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878574/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.