Trong lòng Hạ Như Sương run sợ, ám chỉ trong câu nói của Hạ An Lan, sao ả không nghe ra chứ.
Nhưng chuyện đã thế này, bất luận ra sao ả cũng phải để mọi việc qua đi.
Hạ Như Sương lấy lại tinh thần, "Anh An Lan, việc này đúng là trách em, là em… Quá nóng vội, em chỉ nghĩ chú và dì mong nhớ Tiểu Ái đã nhiều năm, nếu họ biết Tiểu Ái vẫn còn sống chắc sẽ rất vui mừng, em không nghĩ gì khác, đợi em nói xong, chú và dì nôn nóng muốn đến đây, em mới có chút lo lắng, em không nên để chú và dì đã có tuổi, còn phải vất vả như vậy…"
Trong ánh mắt Hạ An Lan lóe lên một tia sáng sắc lạnh, Hạ Như Sương trước nay đều thế, bất kỳ lúc nào đều đóng vai là người luôn hết lòng hết dạ lo cho người khác, nguyện chịu ấm ức, dường như ngoài ả ra, tất cả mọi người đều không hiểu cho ả. Ả luôn để bản thân rất sạch sẽ.
Gương mặt này, Hạ An Lan đã nhìn nhiều năm rồi, nhìn thôi cũng muốn nôn.
Du Dực do dự bước đến, cười nói: "Chị dâu, tôi rất hiếu kỳ, ngày đầu tiên chúng tôi trở lại bệnh viện thăm chị, cũng đã qua mấy ngày rồi, sao chị… đến bây giờ mới nói… cho ba mẹ vợ tôi biết việc này?"
Nói xong, anh xoay người sang cúi chào ông bà Hạ: "Ba mẹ, con là Du Dực, là… chồng của Tiểu Ái, con rể mới của ba mẹ."
Ông Hạ rất thích Du Dực, gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt lắm… Vừa nhìn đúng là một chàng trai lanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878573/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.