Chương trước
Chương sau
Trong lòng Hạ Như Sương run sợ, ám chỉ trong câu nói của Hạ An Lan, sao ả không nghe ra chứ.
Nhưng chuyện đã thế này, bất luận ra sao ả cũng phải để mọi việc qua đi.
Hạ Như Sương lấy lại tinh thần, "Anh An Lan, việc này đúng là trách em, là em… Quá nóng vội, em chỉ nghĩ chú và dì mong nhớ Tiểu Ái đã nhiều năm, nếu họ biết Tiểu Ái vẫn còn sống chắc sẽ rất vui mừng, em không nghĩ gì khác, đợi em nói xong, chú và dì nôn nóng muốn đến đây, em mới có chút lo lắng, em không nên để chú và dì đã có tuổi, còn phải vất vả như vậy…"
Trong ánh mắt Hạ An Lan lóe lên một tia sáng sắc lạnh, Hạ Như Sương trước nay đều thế, bất kỳ lúc nào đều đóng vai là người luôn hết lòng hết dạ lo cho người khác, nguyện chịu ấm ức, dường như ngoài ả ra, tất cả mọi người đều không hiểu cho ả. Ả luôn để bản thân rất sạch sẽ.
Gương mặt này, Hạ An Lan đã nhìn nhiều năm rồi, nhìn thôi cũng muốn nôn.
Du Dực do dự bước đến, cười nói: "Chị dâu, tôi rất hiếu kỳ, ngày đầu tiên chúng tôi trở lại bệnh viện thăm chị, cũng đã qua mấy ngày rồi, sao chị… đến bây giờ mới nói… cho ba mẹ vợ tôi biết việc này?"
Nói xong, anh xoay người sang cúi chào ông bà Hạ: "Ba mẹ, con là Du Dực, là… chồng của Tiểu Ái, con rể mới của ba mẹ."
Ông Hạ rất thích Du Dực, gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt lắm… Vừa nhìn đúng là một chàng trai lanh lợi…"
Trong lòng ông rất vui, đã tìm thấy con gái, cháu gái cũng có, con rể cũng có, trong nhà giờ đã náo nhiệt hơn rồi.
Bà Hạ buông Nhiếp Thu Sính ra ngẩng đầu lên nhìn Du Dực, sau khi cẩn thận xem xét xong, rất vừa ý gật đầu, "Tốt, rất tốt… Những năm qua, chúng ta không biết con gái vẫn còn sống, may nhờ có con chăm sóc Tiểu Ái."
Du Dực mỉm cười, nói "Mẹ câu này của mẹ xa cách quá, con gái của mẹ Tiểu Ái là vợ con, nếu cả vợ mình con cũng không chăm sóc, vậy sao đáng mặt đàn ông chứ?"
Du Dực rất nỗ lực giành hảo cảm trước mặt ba mẹ vợ, lần đầu gặp mặt phải để lại cho họ ấn tượng tốt, bằng không những ngày tháng sau này sẽ khó khăn lắm.
Dù cho vì lý do gì, Du Dực đều phải lấy lòng hai ông bà, đương nhiên anh cũng rất thật lòng.
Dù gì cũng là ba mẹ ruột của vợ mình.
Nhiếp Thu Sính mắt đỏ au nhẹ nhàng kéo áo Du Dực, Hạ An Lan ở một bên thấy ánh mắt cô có chút tế nhị.
Ông Hạ rất vừa ý với câu nói của Du Dực, càng nhìn anh càng thích: "Câu này nói đúng lắm, đúng lắm, là một người đàn ông nhất định phải chăm sóc tốt vợ và con mình."
Trong lòng Hạ Như Sương hận không thể xé xác Du Dực, tên khốn kiếp này, anh ta đang muốn tự đào hố chôn ả đây mà.
Du Dực hỏi câu đó xong thì không nói gì thêm, Hạ Như Sương thấy họ nói sang chuyện khác, cũng không dám nói gì, chỉ cúi đầu không dám hé môi.
Ả rất cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, tốt nhất để tất cả bọn họ quên ả đi, chẳng còn nhớ đến ả.
Nhưng nguyện vọng này là không thể thực hiện, Du Dực sao có thể quên ả, trước mặt ba mẹ vợ giành được hảo cảm xong, Du Dực mới xoay người về phía Hạ Như Sương: "Nói tới nói lui, vẫn phải nhờ chị dâu trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi, chị sớm đã biết việc này, sao không nói sớm vậy? Chuyện này… Có gì đó không thỏa đáng?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.