Bà thấy Thanh Ti đã lớn như vậy rồi, nhìn lại Nhiếp Thu Sính, hai người ngũ quan đặc biệt giống nhau. Nhìn qua hẳn là hai mẹ con, bà bị chọc tức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Trong đầu nghĩ tới chính là khả năng xấu nhất kia.
Bà tức đến nỗi nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, chỉ vào Thanh Ti hỏi Du Dực: "Đứa bé kia là ai?"
Khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti đỏ bừng, tóc cô bé buộc đuôi ngựa, tóc mái cắt ngang trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dán lên cái trán trơn bóng trắng nõn. Các nét trên mặt cô bé rất tinh xảo, hai mắt to tròn đen nhánh, cái mũi nho nhỏ, miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp như búp bê.
Du Dực vươn tay hướng về phía Thanh Ti, cười nói: "Thanh Ti... qua đây với cha."
Thanh Ti bị hai ông bà Du hù đến sợ, nghe được Du Dực gọi cô bé liền vội vàng chạy tới, giữ thật chặt tay của anh, rụt rè nói: "Cha..."
Một tiếng cha này khiến thân thể ông bà Du lay động, thấy trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa là ngất đi.
"Con... con... Cô ta... Du Dực mau nói thật cho ta, nó rốt cuộc là con ai?"
Du Dực cúi người bế Thanh Ti, hôn một cái trên đầu cô bé, quay người nói: "Hai người không thấy sao, Thanh Ti đương nhiên là con của con, không nghe thấy nó gọi con là cha sao?"
Đối với sắc mặt xanh mét của cha mẹ anh, Du Dực không để ý chút nào.
Anh nói: "Không phải muốn tìm một chỗ ngồi xuống nói sao, đi thôi."
Một tay anh ôm Thanh Ti,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878416/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.