Du Dực lúc này mới chậm rì rì buông Nhiếp Thu Sính xuống, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Anh cầm chặt tay của cô và nhìn thấy bất an trong ánh mắt cô bỗng cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh nhìn cô cười âu yếm: "Còn mệt nữa không? Nếu không mệt, một chút nữa chúng ta đi ăn sáng luôn?"
Trong lòng Nhiếp Thu Sính đã có suy đoán, tay của cô có chút phát run.
Cô không biết kế tiếp bản thân phải nên làm như thế nào mới tốt.
Môi cô mấp máy: "Em... vẫn chưa đói..."
Du Dực dịu dàng vén lọn tóc xõa trên gương mặt Nhiếp Thu Sính: "Còn chưa đói sao, anh vừa rồi nghe thấy bụng của em đang réo rồi."
Bị con trai làm lơ, nhìn con trai dùng vẻ dịu dàng chưa từng có ấm áp hỏi cô gái yếu ớt kia, chăm sóc muôn phần, điều này làm cho hai ông bà Du tức giận thiếu chút nữa thăng thiên, bà Du cao giọng, gầm lên: "Du Dực..."
Du Dực lúc này mới ngẩng đẩu lãnh đạm nói: "Cha, mẹ!"
Anh quay đầu cười nói với Nhiếp Thu Sính: "Thu Sính, đây là cha mẹ anh..."
Hai câu nói ngắn ngủn này phân ra vô cùng rõ ràng, lãnh đạm đối với cha mẹ nhưng với vợ thì vô cùng dịu dàng.
Cho dù là người ngoài đều có thể nghe rõ, đây quả thực như là tát cho hai ông bà một cái vậy.
Con ruột của bọn họ vậy mà lại đối xử với họ như thế.
Hai ông bà tức giận thiếu chút nữa hộc máu, bà Du chỉ ngón tay thẳng trên mặt Nhiếp Thu Sính: "Du Dực, con nói rõ cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878415/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.