Chương trước
Chương sau
Âm thanh kia đương nhiên là Du Dực có thể nghe được, đặc biệt quen thuộc đồng thời cũng làm cho anh thấy xa lạ không nói lên lời.
Du Dực cảm thấy có lẽ đến nơi này thật sự không quá thích hợp, xem ra kế hoạch cuối tuần tốt đẹp này sắp bị phá vỡ rồi.
Vả lại, tiếp theo đây có lẽ sẽ là cả một quãng thời gian dài không mấy hay ho nữa.
Có điều anh lại cảm thấy chẳng hề lo lắng đối với tương lai.
Anh vô cùng hiểu rõ bản thân nên làm như thế nào, anh vẫn luôn rất chung thủy với sự lựa chọn của mình.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vã, âm thanh kia lại vang lên lần nữa: "Du Dực... Du Dực, là con sao?"
Nhiếp Thu Sính lần này cũng nghe thấy, vội vàng vỗ vai Du Dực: "Có người gọi anh kìa, nhanh thả em xuống."
Sắc mặt Du Dực không tốt, anh không muốn thả xuống.
Nhiếp Thu Sính quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy một đôi vợ chồng già, ăn mặc vô cùng tinh tế, nhất là quý bà kia trên người mang theo trang sức châu báu trông đặc biệt giàu sang.
Nhìn bọn họ sốt ruột chạy tới, Nhiếp Thu Sính giật mình, tay cầm quần áo Du Dực không khỏi siết chặt: "Du Dực... Anh thả em xuống trước đi!"
Đang lúc nói chuyện, chớp mắt hai vợ chồng ông bà kia đã chạy tới trước mặt Du Dực.
Bọn họ trông thấy Du Dực, trên mặt hỗn hợp các biểu lộ, bất ngờ, kinh ngạc, phẫn nộ trong khoảng khắc đó đều hiện lên trên mặt.
Đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của Du Dực.
Bọn họ đã đến đây hai ngày, nhờ người quen hỗ trợ tìm kiếm nhưng mà không có đầu mối.
Bạn bè trông thấy họ cả ngày than thở, liền dẫn bọn họ tới nơi này thư giãn một chút.
Thật không nghĩ đến, vừa xuống xe đi chưa bao xa, hai người đã nhìn thấy bóng dáng Du Dực, mới đầu họ còn chưa dám thừa nhận, đến gần mới xác định đúng là Du Dực.
Bà Du kinh ngạc kêu lên: "Du Dực, đúng là con rồi..."
Nhưng rất nhanh bà đã nhìn thấy Nhiếp Thu Sính vẫn còn trên lưng Du Dực, gần như trong nháy mắt, vẻ vui mừng trên mặt bà liền biến mất hầu như không còn, nghiêm giọng hỏi: "Du Dực, ai vậy? Đang là ban ngày mà hai đứa làm trò gì thế này?"
Đối với bà Du mà nói, Du Dực còn chưa được bà đồng ý, chưa nói với bà một tiếng liền tự ý kết hôn, cưới một cô gái còn không biết tên, đúng là khiêu chiến với quyền uy gia trưởng của bà, khiến cho bà vô cùng không vui.
Chỉ bằng điểm này, bà liền không có khả năng sẽ thích Nhiếp Thu Sính.
Huống chi, trước khi tới, Hạ Như Sương suốt ngày châm ngòi làm cho bà còn chưa gặp mặt Nhiếp Thu Sính đã đặc biệt chán ghét.
Còn nữa, vừa trông thấy mặt, mới sáng sớm đấy, vậy mà cô ta trước chỗ đông người để cho con của bà cõng. Trong mắt bà Du thì quả thực quá không biết xấu hổ, bà lập tức nhớ tới Triệu tổng nói lúc trước, cô gái đi theo Du Dực là một người vô cùng xinh đẹp.
Bà Du cảm thấy, nhất định là Nhiếp Thu Sính chứ không ai khác.
Nhìn qua chính là một cô gái không đứng đắn, một con hồ ly tinh.
Ông Du sắc mặt đen như đáy nồi, ông nhìn cũng không muốn nhìn Nhiếp Thu Sính: "Du Dực, con mau giải thích cho chúng ta, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Sắc mặt cha mẹ không tốt, sắc mặt Du Dực càng khó coi, vốn là muốn đưa vợ cùng con gái vui chơi cuối tuần, không nghĩ đến sẽ đụng phải bọn họ.
Nếu sớm biết cha mẹ của anh lại đột nhiên chạy đến, thì anh đã cho người theo dõi động tĩnh nhà họ Du mọi lúc.
Mặc dù không hề chuẩn bị mà đột nhiên gặp, thế nhưng Du Dực cũng không cảm thấy kinh ngạc nhiều, ngày này sớm muộn gì cũng tới.
Anh biết cha mẹ mình là hạng người gì, bọn họ không thích chuyện anh tự tìm vợ, anh sớm đã biết.
Vợ của anh, mình anh thích, anh tự bảo vệ là đủ rồi.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.