Nhiếp Thu Sính tức giận trừng mắt liếc anh: "Không thèm..."
Hai chân cô có chút yếu mềm, nhưng cũng chưa đến mức không đi đường được.
Huống chi, đến để leo núi, con gái còn chạy ở phía trước, cô lại để cho ông xã cõng, việc này nếu để cho người khác nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.
Du Dực biết rõ không phải là Nhiếp Thu Sính tức giận anh, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nỡ tức giận với anh, nhưng mà bộ dạng cáu kỉnh của cô, cũng thật đẹp.
Anh nói: "Vậy nếu em mệt thì nói với anh."
Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Vâng..."
Du Dực nắm chặt tay của cô: "Tối hôm qua là anh không tốt, đừng tức giận nữa được không?"
Nhiếp Thu Sính nhớ tới hôm qua mặt càng thêm đỏ, cào một cái trong lòng bàn tay anh.
Khóe môi Du Dực nhếch lên, thừa dịp Thanh Ti đi ở phía trước, nhanh chóng cúi đầu hôn trộm lên mặt cô một cái.
Vừa đúng lúc Thanh Ti quay đầu nhìn thấy một màn này, cô bé cười hì hì, quay người tiếp tục chạy về phía trước.
Tâm tình của Thanh Ti tựa như có chim nhỏ bay qua đầu, vui mừng, nhảy nhót, tràn đầy hạnh phúc.
Từ khi đi khỏi cái thôn nhỏ kia, cuộc sống của cô bé bắt đầu biến hóa nghiêng trời lệch đất, trước kia Thanh Ti chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại có thể có được người bố tốt nhất trên đời này.
....
Núi ở ngoại ô, cũng không cao lắm, bọn họ đi chậm, ước chừng một giờ, cuối cùng đã tới đỉnh núi.
Đỉnh núi gió lớn, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878413/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.