Người bạn thở dài, thanh quan khó quản việc nhà, điều này khiến ông nói gì cho phải đây?
Có điều, có thể tới nơi này nghỉ ngơi cũng không phải là người bình thường, ông nhìn Du Dực không giống như một kẻ vô tích sự? Cũng không rõ nó là làm cái gì.
Hai ông bà Du đuổi theo Du Dực, đi theo anh đến nhà hàng ăn cơm.
Du Dực gọi cho Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính bữa sáng mà hai mẹ con thích, không đợi cha mẹ nổi giận đùng đùng nói gì đã mở miệng nói trước: "Có chuyện gì, để vợ con con ăn xong rồi hãy nói."
Ông Du đập bàn một cái: "Du Dực, có phải mày muốn làm phản rồi không?"
Du Dực không mặn không nhạt trả lời một câu: "Không phải đã sớm làm phản rồi sao?"
Một câu khiến sắc mặt ông cụ đỏ lên, tức giận đến mức tay run rẩy nói không ra lời.
Bà Du hung hăng liếc nhìn Nhiếp Thu Sính đang ngồi ở bên tay phải Du Dực.
Bà nhìn dáng vẻ Du Dực vô cùng chăm sóc mẹ con bọn họ, trông thế nào cũng thấy chướng mắt liền cao giọng nói: "Du Dực, con còn coi ta là mẹ thì lập tức cùng mẹ về nhà."
Thanh Ti bị dọa đến run lên, Du Dực nhíu mày, không vui liếc mắt nhìn cha mẹ của anh, cúi đầu xuống vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Thanh Ti: "Ngoan, đừng sợ, không sao cả, ăn đi con."
Anh ngẩng đầu lên nói: "Mẹ, đừng nói to quá lại dọa đến trẻ con."
"Con, con của ai vậy, có phải của con không đó, con cứ vội vã thế này..."
Du Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878417/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.