Chắc do không hề ngờ được, người đàn ông mình thích lại không hề biết mình là ai.
Trước đây cô ta luôn cảm thấy anh thích cô, nên luôn nói với người khác rằng hai người họ thế này thế kia, kết quả bây giờ người ta vốn dĩ không biết cô ta, vẻ mặt của Du Dực thể hiện rõ anh thật sự không quen biết cô, không phải đang nói dối.
Việc này đối với Mạnh Hiểu Mạn mà nói, là một việc nhục nhã nhất trong đời cô.
Trên mặt nóng như bốc lửa, giống như bị người ta tát không biết bao nhiêu bạt tai vào mặt.
Người ta vốn không quen biết cô ta...
"Anh... anh, rõ ràng trước anh nói với tôi..."
Trong mắt Du Dực xẹt qua một tia châm biếm: "Nói gì?"
"Nói... nói... " Lúc này Mạnh Hiểu Mạn cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút, Du Dực đã nói gì? Trước đây vì muốn nói chuyện với anh, cũng vì muốn chứng tỏ bản thân có nội hàm, nên cô ta chỉ nói về công việc, chỉ có một lần hỏi anh có phải đã có bạn gái hay không? Lúc đó Du Dực vốn không nhìn cô mà chỉ tùy tiện đáp một câu, không có.
Bây giờ nghĩ lại, người ta vốn chẳng hề có bất kỳ biểu hiện gì với cô, càng không có biểu hiện mờ ám nào.
Huống hồ, bản thân cô ta cũng vì sợ mất mặt nên cũng không hề nói qua từ "thích", nên hôm nay cô ta chạy đến văn phòng hò hét gây chuyện để làm gì?
Sắc mặt Mạnh Hiểu Mạn bỗng nhiên trở nên trắng bệch, người đàn ông này, anh ta...
Tốt xấu gì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878365/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.