Chiếc áo này vừa rộng lại dài, mặc lên người làm sao đẹp được?
Trong đầu Du Dực nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, anh nói: "Sau này..."
Nói được hai chữ, liền không có thanh âm, Nhiếp Thu Sính tò mò, hỏi: "Làm sao?"
Anh lắc đầu: "Không có gì."
Sau này, chờ em chấp nhận tôi, kết hôn với tôi, thành vợ của tôi, tôi mỗi đêm cũng sẽ làm cho em mặc quần áo của tôi.
Đây chính là lời Du Dực muốn nói, muốn làm.
Nhiếp Thu Sính bị Du Dực nhìn đến cả người không được tự nhiên, làm cho cô luôn cảm giác như trên người căn bản không mặc quần áo vậy, cô nói: "Bữa sáng sắp xong rồi, anh ra ngoài trước đi, gọi Thanh Ti dậy ăn sáng."
Nói đến Thanh Ti, Nhiếp Thu Sính hơi tức giận, càng không biết làm thế nào đối mặt với con bé.
Cửa phòng ngủ không thể nào vô duyên vô cớ khóa trái được, nhất định là Thanh Ti khóa, con bé... nhất định đã nhìn thấy.
Bị con gái thấy một màn kia, Nhiếp Thu Sính cảm thấy vô cùng mất mặt, sau này con bé sẽ nghĩ như thế nào về mẹ của nó.
"Ừ."
Nhiếp Thu Sính tưởng Du Dực đã đi, nhưng không ngờ anh bỗng nhiên lại gần, môi nhanh chóng lướt qua má cô.
Mặt Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt đỏ lên, ôm mặt: "Anh đã nói..."
Du Dực chậm rãi bỏ lại một câu: "Nói là thế, nhưng mà... Anh cũng là một người đàn ông."
...
Du Dực gõ gõ cửa: "Thanh Ti, dậy ăn sáng."
Du Dực thực sự yêu quý Thanh Ti đến không có lời nào diễn tả được, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878170/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.