Cơ thể Nhiếp Thu Sính hơi run rẩy, một số lời anh nói ra luôn có thể khiến cô cảm động.
Cô vẫn luôn cho rằng cô bảo vệ tim mình rất tốt, cô cũng rất rõ ràng khoảng cách giữa hai bọn họ ở chỗ nào, nhưng anh quá tốt... Tốt đến mức hết lần này đến lần khác khiến cô có cảm giác mình sắp không khống chế được bản thân.
Nhiếp Thu Sính lùi từng bước về phía sau, cô không thể tiếp tục như vậy.
Quên đi, sau đó liền sau đó đi, đến đâu hay đến đó, nếu như anh... Quên đi, nói không chừng ngày mai hoặc ngày kia anh sẽ... Sẽ biết bọn họ không có khả năng.
Cho anh thêm một chút thời gian, cũng cho chính cô một ít thời gian đi.
Nhiếp Thu Sính cúi đầu nói: "Cần phải... làm bữa sáng, em ra ngoài trước."
Du Dực lại tiến thêm một bước: "Cho anh ôm em một chút."
"Anh không phải vừa mới nói, sau này anh không..."
Du Dực nghiêm túc nói: "Đúng vậy, anh nói về sau chứ không phải bây giờ."
Anh nói xong, cánh tay liền duỗi một cái ôm lấy cô: "Đừng cử động, một chút thôi, anh cần được an ủi."
Du Dực nói một chút thật sự là một chút, tuy không muốn nhưng vẫn buông Nhiếp Thu Sính ra.
"Em đi nấu cơm..." Nhiếp Thu Sính cúi đầu, vòng qua người anh, nhanh chóng bỏ đi.
Du Dực quay người nhìn cô, nhìn xong lại hối hận, sao vừa rồi không ôm lâu một chút.
Trước anh chỉ lo nói chuyện với cô mà không chú ý quần áo cô mặc trên người, không ngờ... cô mặc quần áo của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878169/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.