Chương trước
Chương sau
Đôi tay Nhiếp Thu Sính run rẩy, khuôn mặt hơi hơi co giật, “Đừng nói năng vớ vẩn, biết chưa? Con… con nhìn nhầm rồi.”
Thanh Ti nói: “Con không nhầm, mà trên ti vi cũng đều như vậy cả… Mẹ, hồi trước mẹ luôn dạy con không được nói dối, thế sao lần này mẹ lại nói dối?”
Nhiếp Thu Sính cảm thấy toàn bộ sự uy nghiêm của mình đã mất sạch trước mặt con gái,, tất cả đều tại Du Dực, anh ấy… anh ấy..
Nhiếp Thu Sính nghiến răng nói: “Lần sau không được xem những kênh linh tinh nữa.”
Sau này, nhất định không để Thanh Ti xem những bộ phim truyền hình tình yêu sướt mướt nữa, làm hư một đứa trẻ vốn vô cùng trong sáng.
Nhớ hồi trước, Thanh Ti ngây thơ, hiểu chuyện thế nào, mẹ nói gì nghe đấy, bây giờ đã biết cãi lại rồi.
Thanh Ti cảm thấy những biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt mẹ thay đổi nhanh quá khiến cô bé không kịp nhìn, không thấy mẹ nói gì, cô bé liền hỏi: “Mẹ ơi, thế rốt cục thì… con có thể gọi chú Du là ba không ạ?”
Thanh Ti cũng cảm thấy thật sự mệt mỏi, ngày nào cũng phải nghĩ về chuyện làm thế nào để có thể quang minh chính đại gọi một tiếng ba.
Nghĩ xem, làm thế nào để mẹ có thể thích ba, haizz, thật là mệt!
Nói qua nói lại, vẫn quay về chủ đề cũ, Nhiếp Thu Sính nghiêm mặt, “Thanh Ti, ngoan, không được.”
Đôi môi nhỏ của Thanh Ti cong lên tỏ vẻ không vui: “Thế nếu chú Du đồng ý thì sao ạ?”
Nhiếp Thu Sính đau cả đầu vì những câu hỏi của Thanh Ti, “Chú ấy đồng ý cũng không được, khi nào mẹ đồng ý mới được, con có hiểu không?”
Thanh Ti gật gật đầu: “Ồ…thảo nào chú Du nói, ở nhà phải nghe lời mẹ.”
Nhiếp Thu Sính: “…”
Con bé này, bây giờ có phải là con gái cô không đây?
Sau khi dạy dỗ con gái, Nhiếp Thu Sính nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua rồi mà Du Dực vẫn chưa về. Lúc ra ngoài anh nói đi một lúc sẽ về luôn.
Cô mải dạy bảo con gái mà quên không hỏi anh đi có chuyện gì.
….
Lúc này Du Dực đang ngồi trên xe cảnh sát của đội trưởng Vương. Đội trưởng Vương vừa từ bệnh viện huyện đi ra.
Vừa lên xe, ông nói ngay với Du Dực: “Tay đó chỉ bị xây xát ngoài ra thôi, không có vấn đề gì to tát cả, sao cậu lại quan tâm đến anh ta như vậy, nói ra cũng thấy lạ, không biết anh tađắc tội ai, bị đánh lần thứ 2 rồi đấy.”
Du Dực mỉm cười không nói gì, anh sẽ không nói ra người mà anh ta đắc tội chính là mình.
Làm gì có chuyện quan tâm đến anh ta, anh chỉ sợ mình ra tay hơi mạnh, làm anh ta tàn phế, đến lúc mở phiên tòa, anh ta lại không tham dự được thôi.
Nửa đêm mưa to gió lớn, tâm trạng Du Dực không tốt, muốn chạy ra ngoài giải tỏa.
Thế nên… anh lại tìm Yến Tùng Nam.
Cũng tại anh ta đen đủi, ai bảo năm đó anh ta cưới ý trung nhân của anh, lại còn không đối xử tốt với cô ấy. Anh không đành lòng trút giật lên Nhiếp Thu Sính, thì tất nhiên phải tìm Yến Tùng Nam tính sổ rồi.
Cũng giống như lần trước, lần này anh đến gặp Yến Tùng Nam, mặt đeo khẩu trang, đánh anh ta một trận.
Thế nhưng lúc đánh anh vẫn giữ chừng mực.
Có điều anh vẫn không yên tâm lắm, vì hắn ta yếu đuối quá, thế nên, lại tự mình đến nhờ đội trưởng Vương thăm dò.
Lần này anh vẫn nói với Yến Tùng Nam rằng là nhà họ Diệp phái anh đến, nguyên nhân là gì thì tự nghĩ.
Giờ đây, Yến Tùng Nam đã hận nhà họ Diệp đến tận xương tủy, cần gì nguyên nhân, tự hắn ta cũng nghĩ ra một vạn cái được.
Biết Yến Tùng Nam không sao, Du Dực cáo từ: “Cảm ơn đội trưởng Vương, tôi phải về rồi.”
“Haiz, vẫn chưa đến giờ cơm trưa mà, cậu vội thế làm gì?”
Du Dực mỉm cười: “Lúc ra ngoài cô ấy đang bực mình, bây giờ về nhà nịnh cô ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.