Chương trước
Chương sau
Nhiếp Thu Sính thật sự muốn che mặt, thời đại này tư tưởng mọi người còn rất bảo thủ, tất cả mọi người đi qua đường đều nhìn bọn họ, cô cảm thấy không chỉ mặt mình nóng bừng lên, mà toàn thân đều nóng bừng lên, có điều như thế lại phân tán không ít sức chú ý của cô.
Nhiếp Thu Sính cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thực ra… em ổn hơn nhiều rồi, bụng... cũng không còn đau nhiều nữa..."
Cô chỉ cảm thấy toàn thân dường như không bình thường, hiện tại mùa này quần áo trên người rất ít, dựa vào lòng Du Dực, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể trên người anh liên tục truyền qua lớp áo mỏng, còn có cả mùi đàn ông đặc thù trên người anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi, khô ráo mát lạnh, làm cho Nhiếp Thu Sính hơi say như vừa uống rượu vậy.
Bởi vì liên tục bế cô đi, người anh toát mồ hôi khiến nhiệt độ cơ thể càng cao hơn, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy như đang bị ôm bởi một cái lồng hấp, mà còn ôm rất chặt, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hai cánh tay vững vàng kia mạnh mẽ thế nào, đáng tin cậy ra sao.
Du Dực: "Vậy cũng không được, đằng sau quần em bẩn rồi, chẳng lẽ... em muốn để người khác nhìn thấy hết à?"
Mặt Nhiếp Thu Sính chợt đỏ bừng lên, vùi đầu xuống không dám lên tiếng.
Bởi vì cô chợt nhớ ra, quần của cô bị bẩn, mà... Du Dực bế cô lâu như vậy, chắc chắn cũng dính bẩn, cô thật sự không còn mặt mũi nhìn anh nữa.
Trên đường về, Du Dực không đi nhanh như lúc đi, anh bế Nhiếp Thu Sính một mạch qua hai ngã tư.
Lúc qua ngã tư thứ hai, Du Dực vô ý nhìn thấy một chiếc xe nhập khẩu, biển số xe ở Lạc Thành, anh lạnh lùng liếc qua, nhớ kỹ biển số xe, rồi quay người đi.
Thời điểm này, không thể lơ là bất cứ tình huống gì, anh không nghĩ Diệp gia sẽ buông tha, bọn họ hẳn sẽ tăng thêm nhiều người có năng lực hơn tới đây, đến lúc đó, anh, Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti đều không thể trốn được.
Có điều, họ sẽ nhanh chóng không cần ẩn náu nữa, bởi vì, thời gian mở phiên tòa không còn bao xa.
...
Ngay lúc Du Dực bế Nhiếp Thu Sính đi qua, người bên trong xe cũng nhìn anh.
Người trong xe do Diệp Kiến Công phái tới, là thủ hạ đắc lực nhất của ông ta, trung thành với ông ta nhất, thủ đoạn tàn nhẫn, năng lực xuất chúng.
Hắn nhìn theo bóng Du Dực nói: "Người này nhìn rất không tầm thường, hai mắt sáng như đuốc, hắn vừa bế một người vừa đi, mà bước đi như bay, thân thể cực kỳ vững vàng, không hề lảo đảo, chắc chắn thân thủ không tầm thường, không ngờ ở huyện nhỏ này lại có một nhân vật như vậy."
Người lái xe vẻ mặt bực bội: "Ôi dào, loại người ở cái nơi nhỏ bé này, có thể có cái gì không tầm thường chứ, tranh thủ đi thôi, tìm cho được người ông chủ muốn tìm, rồi bắt lại theo lệnh của ông chủ, là chúng ta được về rồi, tôi thật sự không thích cái nơi nhỏ bé vừa cũ vừa nát này."
Xe đi xa dần, ngược chiều với Du Dực.
...
Du Dực trở lại cư xá, lúc đi ngang qua cổng bảo vệ, ông Mã đi ra: "Sao thế, cơ thể không thoải mái à?"
Du Dực gật đầu: "Đúng là không khỏe lắm, vừa đi khám bệnh rồi, tôi về sắc thuốc cho cô ấy."
Nghe hai người nói chuyện, mặt Nhiếp Thu Sính đỏ tía tai, chui thẳng vào trong ngực Du Dực, không lộ đầu ra.
Cô cảm thấy mình coi như mất sạch mặt mũi rồi, không cần chờ đến ngày mai thì cả cư xá này cũng đều biết, cô được Du Dực bế vào rồi.
Nhiếp Thu Sính biết rõ mọi người ở cư xá hiểu lầm rằng cô và Du Dực là hai vợ chồng, lúc mới đầu cô không haytiếp xúc với mọi người, đều để mặc cho bọn họ đoán mò...
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.