Về sau... biết được chuyện này, cô cũng không cố gắng giải thích.
Bởi vì trong lòng cô cực kỳ rõ ràng, nếu như người khác biết họ không phải vợ chồng lại ở cùng một chỗ, nhất định sẽ nói xấu.
Đúng như Du Dực nói, cứ để cho bọn họ hiểu lầm đi, như vậy, có thể giảm bớt vô số phiền toái.
Hơn nữa, còn có thể che mắt Diệp gia.
Thế nhưng... hiện tại cứ ra khỏi cửa là người ta đều nói chồng của cô thật yêu thương cô, đúng là một người đàn ông tốt, chưa từng thấy người đàn ông nào yêu vợ như vậy, mỗi lần nghe nói như thế cô đều cảm thấy xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
Không thể nói thật, nhưng cũng không thể nói hùa theo họ được.
Cứ như thế, về sau mỗi lần ra ngoài người khác trông thấy cô đều nói Du Dực quá yêu thương cô.
Về đến nhà, Du Dực đặt Nhiếp Thu Sính xuống giường, cầm chăn đắp trên người cô, không chờ cô nói gì đã quay người đi ra phòng bếp, tay chân vụng về nấu một bát trà gừng đường đỏ.
Sau đó dùng một cái túi chườm nóng, đổ thêm nước ấm, đưa cho Nhiếp Thu Sính ôm.
"Em uống nhanh đi, anh đi mua thuốc sắc cho em!"
Nhiếp Thu Sính vội nói: "Em không sao rồi, không cần..."
Du Dực ấn cô lại không cho cử động: "Nghe lời."
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt: "Nhưng em..."
Cô chưa nói xong, Du Dực cũng biết là cái gì, tai đỏ chót, nói: "Anh sẽ mua cho em, sẽ trở lại ngay."
Anh vừa mới xoay người, Nhiếp Thu Sính liền gọi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-hung-du-2-ca-doi-chi-vi-em/878115/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.