" Mẹ, sao lại bỏ con "
" Gia đình chúng ta sẽ cùng sống hạnh phúc "
" Mẹ ơi đừng đi "
...
" ĐỪNG ĐI MÀ " Tưởng Ly bật dậy trong giấc mơ hỗn loạn, đầu lấm tấm mồ hôi
" ác mộng sao? " Dương Thần nằm bên cạnh cũng bật dậy, anh lau mồ hôi trên trán cô rồi ân cần hỏi
" ừ " 1 tiếng của Tưởng Ly vang lên mang theo sự mỏi mệt và nỗi sợ hãi
Cô từ từ nằm xuống, Dương Thần cũng ôm cô vào lòng, tay vỗ lưng cô thay cho lời an ủi. Đến khi cô mệt mà thiếp đi Dương Thần vẫn chưa nhắm mắt, đang suy nghĩ gì đó khiến anh rơi vào trầm tư
***
Sáng hôm sau, Tưởng Ly tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh thấy bóng hình đêm qua đã biến mất, cô đưa tay sang rờ đã mất hơi ấm, như vậy đã rời đi khá lâu.
Cô vác thân hình mệt mỏi của mình vào nhà tắm, nhìn bản thân mình trong gương, một từ để diễn tả thôi " tàn " như vậy thì làm sao gặp Dương Thần, thế vậy Tưởng Ly xoay người ra ngoài lấy bộ trang điểm
Vừa bước ra đã thấy Dương Thần ngỗi chễnh chệ trên ghế cùng với đồ ăn được sắp đầy đủ trên bàn
" anh dậy thật sớm "
" ăn sáng đi rồi uống thuốc "
đến lúc này cô quên mất bản thân ra ngoài làm gì, thức ăn dơ lên trước mặt khiến cô quên đi bản thân xấu hay đẹp, ăn là chính. Thế rồi ngồi xuống ăn đáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-duong-tham-thuong/2436919/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.