" Chúng ta rời khỏi đây được không, ba?"
" Con..." Hạ Thương Du rưng rưng nhìn con gái
" Chúng ta... sẽ rời khỏi đây, con thấy thực sự sợ nơi này, con..." Hạ Tưởng Ly yếu ớt nằm trên gường bệnh, đang cố nói từng chữ cho thật rõ, nước mắt chảy dài xuống gường nhưng cô không thể nhấc tay mà lau những giọt nước mắt ấy.
Hạ Thương Du đưa tay lau những giọt nước mắt của con gái mình nhưng nước mặt của ông thì chẳng màng lấy: " gặp bác sĩ đã con, gặp bác sĩ rồi chúng ta nói chuyện nha "
Biết tính Tưởng Ly hay cố chấp, không để cô cố nói, Hạ Thương Du bước nhanh đi mất. Cô nhìn theo bóng lưng của ba đi mất, miệng lẩm bẩm nói nhưng chỉ để mình cô hiểu chỉ mình cô nghe
" Bà nói thật đúng, khi tỉnh dậy việc đầu tiên của con là không thể chấp nhận..."
" Mà là từ bỏ "
Tưởng Ly từ từ nhắm mắt nước mắt cũng rơi ra, trải qua nhiều chuyện cô mới biết nước mắt của mình thật nhiều.
***
Trải qua những câu hỏi của bác sĩ, Tưởng Ly mới nằm dài xuống nhìn vào màn đêm xa xăm. Hãy ?ì? đọc ??ang chính ở ⩵ TR u?TR?Y?N.?n ⩵
_cạch_
Tiếng mở cửa bất giác kéo ánh mắt của cô nhìn theo. Hạ Thương Du tiến thẳng đến bên gường. Hai người nhìn nhau không biết nên nói điều gì. Căn phòng càng trở nên trống trải hơn.
" Ba không thấy trống trải ạ "
" Một mình nuôi con chắc... cực khổ lắm! "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-duong-tham-thuong/2436906/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.