Chương trước
Chương sau
" Chúng ta rời khỏi đây được không, ba?"

" Con..." Hạ Thương Du rưng rưng nhìn con gái

" Chúng ta... sẽ rời khỏi đây, con thấy thực sự sợ nơi này, con..." Hạ Tưởng Ly yếu ớt nằm trên gường bệnh, đang cố nói từng chữ cho thật rõ,  nước mắt chảy dài xuống gường nhưng cô không thể nhấc tay mà lau những giọt nước mắt ấy.

Hạ Thương Du đưa tay lau những giọt nước mắt của con gái mình nhưng nước mặt của ông thì chẳng màng lấy: " gặp bác sĩ đã con, gặp bác sĩ rồi chúng ta nói chuyện nha "

Biết tính Tưởng Ly hay cố chấp, không để cô cố nói, Hạ Thương Du bước nhanh đi mất. Cô nhìn theo bóng lưng của ba đi mất, miệng lẩm bẩm nói nhưng chỉ để mình cô hiểu chỉ mình cô nghe

" Bà nói thật đúng, khi tỉnh dậy việc đầu tiên của con là không thể chấp nhận..."

" Mà là từ bỏ "

Tưởng Ly từ từ nhắm mắt nước mắt cũng rơi ra, trải qua nhiều chuyện cô mới biết nước mắt của mình thật nhiều.

***

Trải qua những câu hỏi của bác sĩ, Tưởng Ly mới nằm dài xuống nhìn vào màn đêm xa xăm. Hãy ?ì? đọc ??ang chính ở ⩵ TR u?TR?Y?N.?n ⩵

_cạch_

Tiếng mở cửa bất giác kéo ánh mắt của cô nhìn theo. Hạ Thương Du tiến thẳng đến bên gường. Hai người nhìn nhau không biết nên nói điều gì. Căn phòng càng trở nên trống trải hơn.

" Ba không thấy trống trải ạ "

" Một mình nuôi con chắc... cực khổ lắm! " Tưởng Ly không dám nhìn thẳng mặt ba mình mà hỏi.

" Ba rất vui vì có con, Tưởng Ly "

Hạ Thương Du nhẹ giọng nói, ông cầm lấy bàn tay của Tưởng Ly, run run mà nắm lấy:" Với ba, con là niềm hạnh phúc nhất, nhìn con từng ngày khoẻ mạnh lớn lên là niềm hạnh phúc nhất với ba rồi "

" Vậy tại s.."

" Tưởng Ly! " Hạ Thương Du cắt ngang lời tiếp của cô, dường như ông hiểu cô đang nghĩ gì, đang chuẩn bị nói gì.

" Con biết không, xã hội này đang tồn tại vì đồng tiền, nhìn mọi người kìa họ đang cố gắng để kiếm tiền đấy, vì đồng tiền họ có thể bỏ cả sức lực, sức khoẻ và cả hạnh phúc của mình. Dường như nó đang chứng minh bản thân nó có thể làm được tất cả. Mẹ của con..."

" Bà ấy cũng vì sự thay đổi của xã hội này mà bất đắc dĩ phải rời đi thôi "

Hạ Tưởng Ly nhìn nhận ra cảm xúc của ba, nhìn nhận rằng ông đang cố dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất để giải thích cho cô: " Tại sao, bà ấy ở gần mình vậy mà 21 năm qua con không được gặp tới một lần "

" Con..."

" Con cảm thấy sợ, 21 năm 21 năm con không dám tưởng tượng về mẹ của mình như nào, vì con sợ, sợ khi gặp được mẹ sẽ không giống như con tưởng tượng ra, lúc đó..."

" Thất vọng làm sao "

Tưởng Ly muốn như trút hết những lời mà bản thân cô giấu trong thời gian qua

" Nhìn những người bạn khi gặp được mẹ, cảm giác đó con luôn hỏi Đó là gì? Cảm giác sẽ như thế nào? Thật hạnh phúc!, thật khó để con có thể có được "

Hạ Thương Du hiểu được điều đó, ông luôn áy náy khi không cho cô một tình yêu trọn vẹn. Khi nhìn thấy Tưởng Ly mải hướng mắt về gia đình đang vui đùa kia với một niềm khao khát kia thì ông mới biết mình không thể sống đủ 2 vai.

Bàn tay ông bất giác nắm chặt 2 bàn tay của con gái mình hơn: " Ba xin lỗi "

Nghe thấy vậy, Hạ Tưởng Ly bật cười, nụ cười đấy thật chân từ trong lòng: " Ba hay xin lỗi con thật, làm như vậy con thấy mình xa lạ lắm "

" Ưmmmm, tự nhiên con muốn đi dạo, ba nhìn cái phòng này giống cái phòng hồi trước con nằm phải không? thảo nào thấy ngột ngạt "

" Mình ra ngoài đi " Hạ Tưởng Ly đang cố thay đổi không khí buồn bực này

Hạ Thương Du thấy hơi ngạc nhiên khi Tưởng Ly năng nổ hẳn lên: " Con có đau không "

" con khoẻ lắm haha, đi thôi đi thôi "

Cô cố với thành gường đứng dậy, 1 tay cầm cây chuyền, 1 bên được Hạ Thương Du đỡ đi.

Bước ra ngoài, tất cả mùi thuốc sát trùng đã bay hết khiến cô cảm thấy thoải mái hẳn lên, gióng lùa qua người cô, Tưởng Ly nhắm mắt thư thái hít không khí tự do.

Hạ Thương Du đặt cô một chiếc ghế, khung cảnh này thật yên bình.

" Uớc mơ của ba là gì "

" ước mơ? "

" Vâng "

" Là nhìn thấy con hạnh phúc, là được dắt tay con vào lễ đường " Hạ Thương Du với vẻ mặt đầy hạnh phúc

" Uớc mơ của ba toàn là con vậy sao, ý con là ước mơ với bản thân của ba ấy "

" Đó là ước mơ lớn nhất của ba rồi "

Hạ Tưởng Ly cảm thấy cảm xúc lẫn lộn, một thứ cảm xúc không nói lên lời.

***

Dương Thần đưa bản thân nặng trĩu của mình sau khi ở nhà hàng về mà bước vào phòng bệnh, cửa vừa mở ra, căn phòng trống không, không 1 bóng người.

Anh nhanh chóng tiến lại xem, chăn gối được lật ra, quyển sách được vất xuống sàn. Anh cảm thấy hoảng hốt lấy điện thoại bấm số gọi

" Bác ạ, Bác và Tưởng Ly..."

[ Tưởng Ly đang cùng bác đi dạo ngoài bệnh viện này ]

" Dạ? " Dương Thần không dám tin được những điều mà mình vừa nghe

[ Tưởng Ly, con bé tỉnh dậy rồi ]

Giờ đấy, tiếng nói ở đầu dây bên kia chỉ còn tiếng ù ù bên tai, Dương Thần chạy nhanh ra ngoài.

" Alo, alo " Hạ Thương Du nhìn điện thoại vẫn chưa tắt mà bên kia vẫn không thấy trả lời lại

" Thằng bé này "

Tưởng Ly quay sang tò mò hỏi: " Dương Thần ạ"

" Đúng rồi, thằng bé lo cho con lắm, nghe con tin dậy chắc vui mừng lắm "

Nghe được câu nói của ba, cô khựng lại

" Vậy sao"

Bỗng từ xa cô nhìn thấy một chiếc bóng cao lớn đang chạy về phía này, ngược ánh sáng khiến cô phải nheo mắt lại, hình ảnh người đàn ông đó ngày càng hiện rõ: " Dương... Thần? "

Tiếng nói vừa dứt, Tưởng Ly chỉ thấy bản thân bị kéo lại rồi bị vùi thân hình to lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.