Chương trước
Chương sau
" anh và cô Hạ Tưởng Ly có quan hệ gì ạ?"

" Anh đến đây ở cùng cô ấy sau vụ tai nạn đúng không ạ "

" bạn gái anh có chính xác là Hạ Tưởng Ly?"

" Cô ấy tai nạn là do quan hệ hai người có xích mích phải không Dương Tổng "

" Dương Tổng..."

" Dương Tổng...

Liên tiếp những câu hỏi của những phóng viên vây quanh anh, dồn dập hỏi với những diễn biến mấy ngày nay.

Dương Thần dường như đoán trước tình hình, anh lặng lẽ nhìn những ánh đèn đang liên tục nhấp nháy kia cùng nhưng tiếng nói của đám người trước mặt, anh nhận ra điều gì đó có lẽ khoảng cách mà Tưởng Ly nói. Khoảng cách giữa chúng ta, lúc thật gần nhưng lúc thật xa vời.

" Tôi đang theo đuổi cô ấy "

Giữa hàng người đông mù mịt, những chiếc mic được đưa ra, Dương Thần dõng dạc nói.

" Tôi đang theo đuổi Hạ Tưởng Ly, hãy viết lên báo là thế..."

" Nếu ngày mai một tờ báo nào viết sai sự thật về người con gái của tôi thì công ty chuẩn bị biến mất được rồi "

Dứt lời, anh lướt qua mọi người bước thẳng đến chiếc xe của mình. Chiếc xe phóng thẳng không hề lưỡng lự.

Trên xe, những câu hỏi của phóng viên liên tục được lặp đi lặp lại trong đầu anh, Dương Thần trở nên bực mình với chính bản thân hơn bao giờ hết, anh nhanh chóng tấp xe vào bên vệ đường,. mấy ngày không ngủ thì đi kèm cùng anh là cơn đau đầu kéo dài. Dương Thần ngửa đầu ra ghế, nhắm nắm: " anh không thể hiểu được em đang nghĩ gì, Hạ Tưởng Ly! "

***

Không cần đợi đến ngày mai, đến tối những bài  báo liên tục đưa tin, câu nói của anh trở nên xu hướng đối với giới trẻ. Họ tỏ ra phấn khích, ngưỡng mộ, ảnh Dương Thần và Tưởng Ly liên tục được chia sẻ kèm với những lời chúc phúc.

Trải qua cả tuần, #duongthantuongly cp đứng top cả tuần đã nổi bật hơn nhiều. Nhưng người trong cuộc vẫn chưa cảm nhận được, Tưởng Ly vẫn đắm chìm trong giấc ngủ dài triền miên.

Còn Dương Thần vẫn mang vẻ mặt ấy không tức giận, không mệt mỏi, không buồn cũng không vui. Không một ai có thể hiểu được anh đang muốn gì hay đang nghĩ gì, không ai làm phiền anh cũng như không dành chỗ ngồi cạnh Tưởng Ly với anh.

Dương Tấn Phong lo cho bạn mình, năm lần bảy lượt cố kéo Dương Thần đi ăn cơm, đi dạo cho thoải mái nhưng anh vẫn không chịu.

Ngày đêm luôn hình với bóng với Tưởng Ly, bởi anh sợ, sợ rất nhiều thứ càng hơn là sợ mất cô.

" Em nằm yên như vậy thật khiến người khác tức giận "

Dương Thần mở lời giữa đêm khuya thanh vắng, anh chắp tay ngồi bên cạnh cô, giống như đang cầu nguyện.

...

Trải qua ngày thứ 12, Hạ Tưởng Ly vẫn không có dấu hiệu khá hơn, Dương Thần mất sức mà đi đứng không vững nên đã nhập viện. Trước phòng bệnh của cô là muôn vàn lớp lớp tờ giấy nhớ, những bó hoa tươi được ghi chú cẩn thận. Đó đều là những lời chúc với lời mong muốn cô sẽ tỉnh dậy, bên cạnh đó là những lời xin lỗi chân thành.

Mọi người đều mong Tưởng Ly tỉnh dậy, Dường như càng mong đợi nhiều thì càng lại xa vời.

Bên này, Dương Thần đang bị Dương Tấn Phong lôi kéo đi ăn. Họ bước vào một nhà hàng khá lớn, không có gì ngoài sự xa hoa.

" Trần Tần Lam "

Tiếng gọi bất giác kéo 2 người quay lại. Một người đàn ông nhìn đã ngoài 60, khoác trên mình bộ vest lịch lãm, vẻ mặt nghiêm túc dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt.

Dương Thần nhìn người đàn ông trước mặt rồi liếc sang bàn ăn kia có người con gái tầm 18t, gương mặt tỏ ra không có gì ngoài sự khinh bỉ.

" Là con phải không " người đàn ông đó tiếp tục tiến lên

" đã lâu không gặp,... Trần Tôn " Dương Thần cố nhấn mạnh tên cuối giống như đang rạch rõ ranh giới giữa hai người. Tên người đàn ông kia được vang lên từ miệng anh, Dương Thần cảm giác nó thật bẩn thỉu.

Nghe câu được trả lời khẳng định, Trần Tôn run run: " Thật vui khi gặp được con, con...sống tốt không? "

Dương Thần nhếch mép cười khinh: " vui? "

Nói xong anh quay người liếc sang Dương Tấn Phong đang không hiểu chuyện gì đứng ở đó

" Đi thôi "

" à ờ "

Trần Tôn nhìn Dương Thần đang bỏ đi, ông lên tiếng gọi: " Trần Tần Lam "

Cái tên đó vang lên, tay anh bất giác nắm chặt lại: " Gọi tôi là Dương Thần, mang họ cùng ông khiến tôi thật ghê tởm "

Từng câu từng chữ như lưỡi dao đanh thép xuyên qua người Trần Tôn.

" Ba, ba sao vậy " Người con gái nhanh chóng chạy lại

" Trần Nhi, ba không sao! " Trần Tôn bám víu lên trên tường nhìn Dương Thần đang dần đi khuất, rồi quay người bước vào bàn ăn

Trần Nhi vẫn đang đứng nhìn người đàn ông đang đi khuất kia: " 2 người đó nhìn thật quen"

...

Ở bệnh viện, Hạ Thương Du đang ngồi bên cửa sổ, nhờ ánh trăng sáng soi vào trang sách, ông đang cố nhìn vào dòng chữ trên trang sách miệng lẩm bẩm đọc theo không để ý người trên gường đã mở mắt từ lâu nhìn ông

" Ba! " Tiếng gọi không đủ lớn nhưng cũng đủ để Hạ Thương Du cảm nhận được, ông chạy lại bên gường bệnh mang theo những giọt nước mặt bên gò má

" Con... con tỉnh rồi, thấy đau ở đâu không con, để... để ba gọi bác sĩ "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.