Chương trước
Chương sau
Editor: Rin đẹp trai

Beta: Stuki••

Đảo mắt đã hai ngày sau.

Hai ngày này, Ôn Hướng Dương liền đem mình nhốt trong biệt thự, không đi đâu, không liên lạc với ai, cũng không đi tìm Mộ Lăng Khiêm.

Nếu Mộ Lăng Khiêm muốn trở về, cô không cần đợi, hắn sẽ tự trở về.

Nếu là anh thật sự chán ghét cô……

Không muốn tìm cô.

Cô cũng muốn ở chỗ này.

Nhìn thấy anh một lần cuối cùng.

Sau khi cô trả lại hết mọi thứ cho anh.

Sẽ rời khỏi.

Buổi chiều, ánh mặt trời từ cửa sổ lên cao, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào giường, Ôn Hướng Dương nằm trên giường cuộn tròn mình lại thành một đống.

Khắp người Ôn Hướng Dương đều lười biếng, đặc biệt là Mộ Lăng Khiêm không muốn gặp cô, khiến cho cô hoàn toàn không có tâm trạng làm bất cứ chuyện gì.

Cô không muốn cử động, càng không muốn đi đâu, bây giờ không có việc để làm, ban ngày, ngoài việc viết văn, chăm sóc Tiểu Q, chính là nằm trên giường ngủ.

Ngay cả áo len của Mộ Lăng Khiêm, cô cũng là đan rồi tháo lên tháo xuống, ngay cả mình cũng không biết bản thân mình muốn gì.

Chiều nay, cũng giống như mấy ngày trước, Ôn Hướng Dương làm xong cơm trưa cho Tiểu Q, đi dạo lang thang một vòng quanh biệt thự, rồi trở về phòng, nằm lên giường.

Nhìn căn phòng trống rỗng, cô thở dài, nhắm hai mắt lại, gần đây ăn không vào, nhưng kỳ lạ là ngủ cực kỳ ngon.

Ôn Hướng Dương nằm trên giường nhanh chóng ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, cô nhận thức được mơ hồ có gì đó đè nặng mình. Sau đó, liền cảm thấy trên người mình giống như bị một khối sắt cứng cõi đè lại.

Bị đè nặng như vậy, làm cô có chút khó chịu, có chút khó thở.

Cô giơ tay muốn đẩy khối sắt kia ra, những mà, khối sắt kia giống như đinh đóng cột, mặc kệ cô có đẩy như thế nào cũng không cử động.

Ôn Hướng Dương bị ép có chút tức giận.

Không biết từ đâu, môi cô đột nhiên bị một đôi môi lạnh lẽo áp lên.

Đó là một loại khí thế hôn cực kỳ bá đạo.

Anh chặn môi cô, ôm eo cô, hai chân đè nặng cô, mang theo sự điên cuồng, đem cô hôn đến không thể thở nổi.

Ôn Hướng Dương không dễ chịu đôi mày đẹp nhăn lại, sụt sùi một tiếng, bất mãn giơ cánh tay có cử động, liền nắm lấy thứ đè nặng mình, khiến cô không thể thở được tên đầu sỏ gây tội.

Nhưng cô vừa mới sụt sùi một tiếng, khoang miệng cô đã bị tấn công, thành công chiếm đoạt khiến cho cô có bất cứ cơ hội nào đẩy anh ra, ghét nhất chính là, còn có râu ria chà xát vào mặt cô.

Bị hôn thành như vậy, Ôn Hướng Dương lại nghĩ rằng nằm mơ không bình thường.

Thời điểm mới bắt đầu, cô tưởng tiểu Q nghịch ngợm nhảy lên giường của cô, đầu còn cọ cọ liếm cô.

Nhưng, bị hôn thành như vậy ngoài Tiểu Q rõ ràng chỉ có thể là người bên ngoài.

Cái này ngoại trừ Mộ Lăng Khiêm, còn có ai vào đây, còn làm chuyện như vậy với cô?

Ôn Hướng Dương mở mắt, người đàn ông gần trong gang tấc, đúng là Mộ Lăng Khiêm.

Nếu là hai ngày trước, anh trở về hôn cô như vậy, cô nhất định sẽ rất vui, sẽ rất nhiệt tình đáp lại anh.

Nhưng mà, bây giờ, tâm trạng cô như mặt nước phẳng lặng, anh không cần cô.

Ôn Hướng Dương không phản ứng, làm dục vọng Mộ Lăng khiêm cũng giảm xuống.

Hai người liền nhìn nhau như vậy.

Ôn Hướng Dương nhìn thấy bộ râu dài của Mộ Lăng Khiêm, sắc mặt cũng không bình thường, còn có quầng thâm mắt, rõ ràng là vì quá mệt mỏi.

Nhìn thấy Mộ Lăng Khiêm như vậy, trong lòng tức giận liền tiêu tan, còn nổi lên một trận đau lòng.

Anh làm sao vậy?

Tại sao lại tiều tụy như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.