Cả ba người đều kinh ngạc không thôi, nhất là Danny. Cậu bé tròn mắt, há hốc miệng. Không ngờ bức tranh cậu vẽ được giá tới như vậy.
Hoắc Uyển Ngưng bế con trai lên, ôm vào lòng, khen ngợi không thôi:"Danny, con thật giỏi. Bức vẽ được bán thứ 10 trong 2 năm nay mà đạt mốc 10 triệu rồi."
Cậu bé hoan hô, cười khúc khích trong vòng tay mẹ. Lục Tư Nại cũng không tiết kiệm một lời khen cậu, anh cười đến là không thấy được mặt trời. Hệt một người cha tự hào về đứa con nhỏ.
Cũng không ai hỏi bức tranh đó cậu vẽ cái gì đặc biệt, đến khi rảo bước ra khỏi hội trường Hoắc Uyển Ngưng mới hỏi, "Bức vẽ đó, có hàm ý gì không hả cục cưng?"
Đuôi mắt Danny giãn ra, giọng sữa nhẹ nhàng trả lời:"Mẹ."
"Hả?"
"Con vẽ mẹ đó."
Hoắc Uyển Ngưng ngờ nghệch, "Mẹ thấy đó là một thiên sứ mà?"
"Đúng như vậy, vì mẹ là thiên sứ của con."
Lời nói như nghìn tỷ mật ngọt rót vào tim Hoắc Uyển Ngưng, xoa dịu đi những tổn thương trong đời cô, làm nơi ấy nguội lạnh trở lại nồng nhiệt bởi tỉnh yêu thương và triều mến.
Một người mẹ như cô nghe được lời này, hoàn toàn không giấu được xúc động, đôi con ngươi bồ câu long lanh, như có một lớp nước trong suốt phủ lên.
"Danny a..."
Cậu bé khẽ ôm chân, nhỏ giọng thủ thỉ:"Mẹ à, Danny yêu mẹ nhất trên đời."
"Ữm, mẹ cũng yêu con nhất trên đời."
Lục Tư Nại nhìn một lớn một nhỏ đang ôm ấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cat-luc-truy-the-vo-a-tai-hon-voi-anh-di-/3549573/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.