"Nhiệm vụ tiêu diệt Nam Lân Bang đã hoàn thành." Hoắc Uyển Ngưng đứng trên một bục sắt, tay còn cầm một cây súng ống màu đen, kính bảo hộ bị dở ra một bên, thản nhiên gọi về cho Vincent. Trước vẻ mặt khinh khích của những kẻ bị cô nả đạn cho trọng thương không thể đứng lên, cô vẫn hết sức bình thường, như một cuộc dạo chơi. Những kẻ yếu đuối nằm rạp dưới sàn nghiến răng anh ách, mọi sự căm phẫn đều hiện rõ lên mặt.
Hoắc Uyển Ngưng nhẽ nhếch môi cười, kiêu kiêu ngạo ngạo. Bên tai phone truyền tới giọng nói trầm ấm của Vin-cent: "Làm tốt."
"Tất nhiên..."
Vừa định ngắt liên lạc để trở về thì Vincent đã xổ một tràn:"Cô đấy, về mà nói với tên khốn Jonh kia! Cái căn cứ của tôi cậu ta ỷ mình ra vào được, lén lút tự ý duyệt phép cho cô đấy."
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, ngượng ngùng. Nhớ lại cái ngữ điệu đắc ý kia của Lục Tư Nại cô không ngờ anh lại giở cái trò tiều xảo mất liêm sỉ như vậy. Khoé môi nhấp nháy, cô tính nói đỡ Lục Tư Nại mấy câu thì Vincent đã thở dài, hạ giọng xuống trước:"Thôi thì cũng đã lở ấn duyệt rồi, coi như cô nghỉ giải lao một thời gian. Đằng nào cô cũng có sự nghiệp cho riêng mình mà."
Hoắc Uyển Ngưng tự nhiên thấy cảm động, "Vậy cảm ơn anh nhiều nhé."
"Ừ, không phải khách sáo. Tôi không nhỏ nhen như tên kia đâu."
Ngắt kết nối, cô cười gượng một cái. Lục Tư Nại ơi là Lục Tư Nại!!!
Cô lao ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cat-luc-truy-the-vo-a-tai-hon-voi-anh-di-/3549574/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.