"Sao hả?"
Vincent nhìn cô chằm chằm, nóng lòng chờ đợi câu trả lời. Cô vẫn phân vân lắm, cô muốn gia nhập, nhưng mà lo sợ nguy hiểm gì đó. Cô cũng còn Danny ở nhà, thằng bé vẫn rất nhỏ.
Hoắc Uyển Ngưng cúi mặt, suy tư hồi lâu. Cân nhắc qua rồi mới đáp:"Xin lỗi, cho tôi chút thời gian. Con trai tôi còn nhỏ cho nên...."
Vincent hiểu ý, anh cũng không thể ép buộc cô. Chỉ đành gật đầu, "Được rồi, không sao. Chờ đứa trẻ lớn một chút cô vào vẫn được. Dù sao tôi vẫn là người duyệt mà." Anh ta cười cười mấy tiếng, nhìn biểu tình đã thư giãn của
Hoắc Uyển Ngưng cũng thở phào. Hình như anh hơi đường đột quá rồi.
"Được rồi, ở đây thật phí thời gian. Chúng ta đến địa điểm định sẵn thôi! Ăn một bữa ấm bụng cái đã."
Chiếc xe chở ba người băng qua mấy đoạn đường đầy tuyết, nhiệt độ càng về chiều cảm giác càng lạnh. Hoắc Uyển Ngưng ngồi trong xe mà đã lạnh run người, cái nhiệt độ oái oăm này ban đêm chắc là đông lạnh bọn họ thành khô mực luôn quá.
Hoắc Uyển Ngưng khẽ hít một hơi lạnh, thở phào ra. Hơi ấm nhỏ nhoi bị đôi bàn tay co rét, nhợt nhạt của cô chà xát. Mấy đầu ngón tay đã tê cứng, ửng đỏ lên. Giờ mới biết da của cô vô cùng nhạy cảm với thời tiết giá rét, nó dễ bị khô lại. Lâu quá lại sinh ra tê cứng, không cử động linh hoạt được. Cô thấy vẫn là cái ấm ấm của thời tiết Trung Quốc là dễ chịu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-cat-luc-truy-the-vo-a-tai-hon-voi-anh-di-/3549567/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.