Edit: Tịnh Hảo
Ngày Tết âm lịch, sáu giờ sáng Lãnh Thương đã bị Lam Hi nhấc chăn lên kéo ra khỏi ổ, lái xe đi quán café nội thành gặp một người, Lãnh Thương lái xe vẫn còn ở trong mơ còn chưa hồi hồn như rơi vào sương mù, lắc qua lắc lại.
“Có sức sống chút được không, tỉnh… tỉnh!” Lam Hi vỗ bốp bốp lên gương mặt béo tròn của Lãnh Thương, đối với bà mà nói Lãnh Thương giống như con trai ruột, mấy năm nay, rất may mắn khi bên cạnh Long Lân có một người xuất sắc chăm sóc ông.
Anh đối với Noãn Noãn, còn tốt hơn cả anh trai ruột, ai cũng hiểu bọn họ không thể có gì cả, Lãnh Thương càng rõ nên cẩn thận duy trì tình anh em, đời này không chiếm đến cuối cùng là tốt nhất, cô đã định trước là thuộc về người đàn ông kia, có thể làm anh trai của cô đã rất thỏa mãn rồi.
Theo cuộc hẹn đi tới một quán café nhỏ có cảnh rất đẹp, chỗ sâu của hẻm nhỏ có thể tìm được một bãi đậu xe tốt, Lãnh Thương đều đã điên rồi, “Dì Lam, chúng ta đi gặp ai vậy, chọn địa điểm cũng quá biến thái rồi, may mà Lãnh Thiếu con lái xe tuyệt vời.”
Oán trách, chủ yếu vẫn là do chưa tỉnh ngủ đã bị lôi ra ngoài, dù sao trong lòng cũng có chút bực bội, Lam Hi liếc anh một cái không lên tiếng.
Đảo mắt đã qua một năm, Thái Lan cũng dạt dào hơi thở mùa xuân, tràn đầy màu xanh lá, gió ẩm ướt thổi qua đôi mắt buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424097/chuong-123-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.