Edit: Tịnh Hảo
Cho tới lúc giữa trưa, Noãn Noãn dưới sự giúp đỡ của quản gia Aly, đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, mặc tạp dề lên bắt đầu làm cơm tất niên, cô nghĩ năm nay là ngày tết đặc biệt nhất, không có cha Tinh, mẹ Tinh, không có thủ trưởng, mẹ chồng, vân vân… Có nhiều lúc nên học cách buông tay chịu đựng, chịu đựng bao nhiêu bão táp hung ác, sẽ thấy trời cao biển rộng ở nơi xa.
Buổi tối, khi Long Lân khi về nhà nhìn một bàn món ăn sợ ngây người, Lãnh Thương cười nói, nhìn hốc mắt của cha đỏ, Lam Hi cười dịu dàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt của ông, đau lòng vỗ vỗ bả vai của ông, “Đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nữa, xấu hổ không!”
Long Lân chỉ cười ngây ngô kéo Noãn Noãn ôm vào trong ngực, bàn tay xoa đầu của Noãn Noãn khàn khàn nói: “Đứa bé ngoan, cảm ơn con, đây là bữa cơm tất niên ngon nhất, vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất mà cha từng ăn…”
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Noãn Noãn hiểu ra rất nhiều, chắc cuộc đời của cô không thể dùng từ bình thường để hình dung nhỉ, gặp được một người đàn ông đẹp trai, không giải thích được gả cho anh, sau đó xui xẻo hồ đồ yêu anh, sau đó nữa, tai nạn như mưa rơi ở trên người mình, chia ly rồi tái hợp, sinh ly tử biệt vừa bốn năm, mỗi ngày thấy mặt của anh hiện ra trên ti vi, tim sẽ đập rất nhanh, anh chín chắn hơn so với trước kia, thâm trầm, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-can-than-vo-hien-co-doc/2424099/chuong-123-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.